Liễu Phượng Hiền chợt giật mình thức giấc. Ánh nắng chói chang chiếu qua song cửa làm rõ cảnh vật bên trong phòng. Quần áo chăn gối bị vất bừa bãi khắp nơi. Nàng khẽ cựa mình kéo tấm trải giường che lại tấm thân không một mảnh vải. Cả người đau buốt, nàng nằm im nhắm nghiền mắt lại mãi một lúc sau mới từ từ hé mở để nhìn quanh. Ngoài nàng ra căn phòng không có ai, vắng lặng như tờ. Nam Hải Long Vương đã không còn ở cạnh nàng. Như trút được gánh nặng ngàn cân, Liễu Phượng Hiền rùng mình. Nàng vừa trải qua một cơn ác mộng của đời người. Nàng đưa tay lên khẽ sờ vào đôi má bị đánh sưng húp. Vừa nhìn thấy thân thể mình, Liễu Phượng Hiền vội nhìn đi nơi khác. Nàng gần như không còn nhận ra nước da mịn màng và thân hình đầy quyến rũ của nàng nữa. Trong mắt nàng chỉ còn hình bóng của một con người bị cào, cấu, cắn, xé khắp nơi. Nàng không dám tin đó là chính nàng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Nỗi đau xác thịt dần dần bị nỗi lòng uất ức chiếm ưu thế. Nàng thừa biết Nam Hải Long Vương là kẻ thô bạo nhưng bị hành hạ như thế này thì đây là lần đầu tiên. Một đêm kinh hoàng. Nàng không rõ tại sao nàng đủ dũng khí chịu đựng được sự đọa đày như thế.
Liễu Phượng Hiền lần lần bò ra khỏi giường. Nàng kéo cái chăn dưới đất lên quấn lấy người trước khi ngồi vào bàn trang điểm ở góc phòng. Nhìn đôi dòng lệ chảy phản chiếu trong gương đồng, nàng thầm trách con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-khi-troi-nam/2542856/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.