Phạm Trúc Đào nhìn ba người đi chung với mình thở phào nhẹ nhõm. Họ đã hoàn thành sứ mạng được giao phó. Ngô Diệp Thảo nói với bốn người:
‒ Mời các vị cung chủ đi theo Thảo này. Giáo chúng đang bị giam giữ ở Y Dược Đường.
Từ Long Đình Lâu sáu người đi ra Viên Nguyệt Hồ rồi quay sang hướng đông. Cao Hoàng Cúc nói bâng quơ:
‒ Ôi kỷ niệm.
Trần Triệu Quốc Nguyệt cũng nói:
‒ Kỷ niệm. Thắng chưa chắc đã thắng, bại chưa chắc đã bại. Thắng bại chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Cao Hoàng Cúc hỏi Trần Triệu Quốc Nguyệt:
‒ Có lẽ Tế Tác Đường Chủ muốn tái đấu để xem đó là đường tơ hay là sơn hà vạn dặm.
Trần Triệu Quốc Nguyệt cười nửa miệng:
‒ Tôi không thích làm những việc vô bổ. Dường như người trong quý giáo rảnh rỗi lắm thì phải.
Cao Hoàng Cúc nói khích:
‒ Vì đám giáo chúng chị em tiểu muội cũng ráng dành chút thời gian để đùa giỡn. Tiếc là võ công của Giao Long Bang chẳng có chỗ nào hơn người.
Trần Triệu Quốc Nguyệt vẫn còn giữ nụ cười cố hữu trên môi, nhưng bây giờ nụ cười đó là nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lùng. Lúc đó Mai Nhật Sinh cũng ở gần. Lão ghét ma giáo nhưng cũng không ưa Giao Long Bang nên lão khích tướng cả hai:
‒ Lão phu vẫn thường nghe Giao Long Tam Bang Chủ than rằng phóng mắt nhìn khắp võ lâm tìm mãi vẫn không ra đối thủ. Đêm hôm trước bên Viên Nguyệt Hồ Trần Triệu Đường Chủ vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-khi-troi-nam/2542853/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.