Long Võ Minh Chủ bỏ tập sách xuống, chậm rãi nói với Trần Triệu Quốc Nguyệt:
‒ Trần Triệu Đường Chủ, bản tòa biết Đường Chủ trực tính, nhưng hành sự nên phân trước sau, lớn nhỏ. Đúng hay sai, Phi Mã Đường Chủ cũng là bậc tiền bối, kể cả đối với bản tòa. Xem trong tập sách, bản tòa cũng chỉ thấy đệ tử các phái ngoại trừ Tản Viên và Giao Long Bang. Tản Viên thì dễ hiểu là vì phái Tản Viên có nhiệm vụ bảo vệ Minh Chủ Thành. Long Võ Đường thì bảo vệ Long Đình Lâu nên cũng không kể. Chính bản tòa cũng tự thấy khó tin thuộc hạ Giao Long Bang không một ai phạm nội quy.
Trần Triệu Quốc Nguyệt đáp:
‒ Sỡ dĩ thuộc hạ Giao Long Bang được như vậy chính là do các phó đường chủ thay phiên nhau canh gác hằng đêm.
Nàng hướng Phi Mã Đường Chủ Mai Nhật Sinh cung tay:
‒ Tôi cũng tự thấy mình quá lời đối với Đường Chủ và biết đó là điều không đúng. Mong Đường Chủ rộng dung.
Mai Nhật Sinh hừ một tiếng, ngồi tránh qua một bên nói mát:
‒ Thuộc hạ Phi Mã Đường chểnh mảng trong trách nhiệm, bị phạt hai mươi côn là đáng. Còn thuộc hạ Tế Tác Đường bắt tay với địch, hành vi bạo ngược thì tính làm sao đây ta?
Trần Triệu Quốc Nguyệt quắc mắt:
‒ Phi Mã Đường Chủ nói năng xin được cẩn thận một chút.
‒ Ấy ấy cho lão phu xin lỗi Đường Chủ vậy. Lúc đó lão phu không có mặt, chỉ nghe thuộc hạ các nơi báo tin thuộc hạ Tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-khi-troi-nam/2542842/chuong-07.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.