Kim Ánh Nhi nằm ở trong lòng Nam Cung Khiếu Thiên, cũng không nhìn những người khác trong phòng, cái miệng nhỏ sau khi uống nước mà hắn đưa đến, yếu ớt nhỏ giọng hỏi: "Khi nào chúng ta về nhà?"
"Đợi đến khi Thái Thú định tội Công Tôn Thưởng xong, chúng ta liền có thể về nhà." Nam Cung Khiếu Thiên nói.
Kim Ánh Nhi nắm tay Nam Cung Khiếu Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé vào lồng ngực nghe tiếng tim đập của hắn, hô hấp đã bắt đầu yếu đi.
Sau mấy ngày nôn ra máu, nàng biết bản thân đã bị hạ độc, cũng biết thời gian còn lại của bản thân không nhiều, thầm nghĩ muốn thay một bộ quần áo đẹp đẽ, một thân sạch sẽ nằm trong lòng hắn.
"Truyền Ôn Văn Trí." Chu Thái Thú nói.
Công Tôn Thưởng vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt tái nhợt.
Ở cửa một thư sinh chống gậy, đầu buộc khăn xanh, chân cao chân thấp đi đến.
"Ôn Văn Trí, ngày hôm đó có phải là ngươi và Công Tôn cô nương cùng nhau bỏ trốn không?" Chu Thái Thú hỏi.
"Vâng! Công Tôn cô nương và ta tình đầu ý hợp, khi cha mẹ nàng còn sống đã chỉ phúc vi hôn cùng ta, là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng, chê ta nghèo khó, muốn ép nàng gả cho Nam Cung Khiếu Thiên, chúng ta đành phải dùng đến hạ sách này." Ôn Văn Trí cao giọng nói.
"Nói bậy!" Công Tôn Thưởng hổn hển nói.
"Ta cùng Công Tôn cô nương bắt thuyền, ý định muốn đến dị quốc sinh sống. Chẳng qua là thuyền mới rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-cung-tieu-thiep/1931325/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.