“Ta nói… Ngươi có thể đừng đóng vai gà mẹ nữa được không…” Ta bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Dực đang dùng tay xoa xoa hai chân ta.
“Gà mẹ là ý gì cơ?” Tên hỗn đản dám trưng bộ mặt tươi cười “khờ dại vô tội” ra với ta, làm trán ta thiếu chút nữa đầy mồ hôi lạnh, trên lưng nổi đầy da gà.
“Ý của ta là ngươi có thể yên tĩnh một chút được không, ta còn phải phê tấu chương a!” Ta buông công vụ trong tay, bất đắc dĩ thở dài.
“A? Rốt cuộc là muốn nghỉ ngơi? Có muốn uống canh ngân nhĩ hạt sen không?” Hắn múc một muỗng canh đồ ngọt đưa tới bên miệng ta.
Không biết có phải do Hiên Viên Dực mặc y phục thái giám vào thì tính cách cũng bắt đầu rề rà giống hệt Tiểu Phúc Tử, hiện tại dù không có cung nữ hay thái giám hầu hạ bên người, hắn cũng có thể đem hết mọi việc ra chu toàn, làm ta tìm không thấy một chút sai sót. Nhưng đôi khi quan tâm quá độ khiến người ta phải hiềm nghi.
Thấy ta trầm mặc không đáp lời, cũng không ăn thìa canh hắn đang cầm. Thìa trong tay Hiên Viên Dực lại thả vào bát.
“Ta ầm ỹ làm phiền ngươi phải không? Vậy ta sẽ không nói nữa, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.” Sau đó hắn lại tiếp tục xoa bóp chân ta, “Chân ngươi vẫn còn lạnh quá, để ta giúp ngươi sưởi ấm.”
“Dưới bàn có hỏa lò, cũng đủ ấm rồi. Ngươi đi ngủ trước đi…”
Nghe thấy ta nói vậy, vẻ mặt Hiên Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-co/2070392/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.