Hiên Viên Dực bình an trở về, ta tuy trên danh nghĩa vẫn là chủ soái nhưng quyền chỉ huy đã được chuyển giao. Ta bản tính tuy thích chinh phục, nhưng do đầu óc tiếp nhận nền văn minh hiện đại, nên nếu đem chiến tranh huyết nhục lẫn lộn với thương trường không đánh mà thắng ra chọn, ta không cần nghĩ cũng biết mình sẽ chọn cái thứ hai.
Chỉ cần Dực trở về, ta đối với những thứ khác đã không còn quan tâm. Nhưng sau đó theo lời Vệ Tình đi nghe ngóng xung quanh, hình như ta trong mắt bọn lính đã trở thành sứ giả Á Lạp Khiết phái tới bang trợ Hiên Viên, địa vị trong quân có thể nói là dưới một người nhưng trên vạn người. Ta nở nụ cười tự giễu mình một chút — coi như cái này là lễ phẩm nho nhỏ đáp lại việc thực lực của chính mình bị lộ.
Quân Hiên Viên do ta chỉ huy đại thắng một loạt trận, cộng thêm hoàng đế bình an trở về, sĩ khí tăng vọt đến mức xưa nay chưa từng thấy. Hiên Viên Dực lấy lý do Tây Tần “lòng muông dạ thú, mưu hại lân bang” mà xuất binh phản công, một đường như thế chẻ tre, dọn sạch sẽ quân Tây Tần trong khu vực bảy trăm dặm đường biên giới.
Bầu không khí trong quân bắt đầu biến đổi, từ bảo vệ đất nước dần dần biến thành tiến công xâm lược. Cục diện càng ngày càng khó kiểm soát làm ta lo lắng không thôi.
Giữa lều lớn của chủ soái, Hiên Viên Dực đương nhiên ngồi ở chủ vị, ta ngồi ở bên phải hắn, vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-co/2070363/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.