Hai tháng liên tục, ta đem hết công phu trên người ra quấn lấy Hiên Viên Dực không tha, tuy biết ta làm thế này sẽ khiến cho toàn bộ hậu cung cực kỳ bất mãn, nhưng ta cũng không muốn quan tâm đến việc này. Chỉ cần Dực có thể ở bên cạnh ta, so với cái gì cũng tốt hết.
Ta nhìn Dực vì đang phát sốt mà phải nằm trên giường tịnh dưỡng, bỗng nhiên có điểm bất an.
Có thể là lần trước, do ta bị cảm nhưng lại không chịu an phận, không đồng ý cho Dực đến tẩm cung khác qua đêm, nằm trên giường, có chết cũng không buông Dực ra. Kết quả một đêm như thế, theo lẽ thường mà nói, bệnh tình của ta tất phải nặng thêm mới đúng, thế nhưng sáng hôm sau, không biết vì sao, ta tự nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái cực độ, còn Dực lại nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt hơi ửng hồng khác thường. Lúc đầu, ta cũng thấy có gì đó không đúng, nhiệt độ cơ thể Dực tương đối hơi cao, nhưng lại nghĩ hắn cũng hay dùng nội lực xuất thần mà điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, nên ta mới tiếp tục ghé vào ngực hắn ngủ tiếp.
Mãi đến lúc thái giám phụ trách hầu hạ hoàng đế thay y phục lâm triều đến, gọi to mấy cũng không thấy phản ứng, ta mới biết — Hiên Viên Dực đã bị ta lây bệnh…
Ta ngồi trên sập lót đệm mềm mà Dực hay ngồi, nhàn nhã húp cháo, đem Thượng Quan Liên Phong đang đứng trước mặt biến thành không khí, những lời hắn nói đều chui từ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-co/2070357/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.