Ầm một tiếng, cánh cửa phòng được điêu khắc tinh xảo đã bị Hiên Viên Dực một cước đá mở không thương tiếc, hắn ôm ta chân trước bước vào phòng, chân sau đạp cửa phòng đóng lại. May là con quỷ háo sắc này ôn nhu đặt ta trên giường, nếu không chỉ với lực cánh tay kia, bị hắn ném một phát người không hỏng thì cũng ngoẻo.
“Tiểu dã miêu, trẫm đã nói chúng ta còn có thể gặp mặt phải không? Trẫm không nghĩ đột nhiên nhanh như vậy đã gặp, ngươi thực sự đã mang một cái kinh hỉ rất lớn cho trẫm. Trẫm còn tưởng phải tốn chút công phu mới đem ngươi tới tay được.” Hiên Viên Dực miệng hoạt động mà tay cũng hoạt động năng không kém, dĩ nhiên là năng cởi nút buộc trên y phục ta.
“Hoàng thượng! Cầu ngươi buông tha ta! Ngày đó do nóng lòng hộ chủ, lại vô ý mạo phạm hoàng thượng, ta lúc đó chỉ nghĩ ngươi là một tên đạo tặc vô sỉ muốn thâu hương (cưỡng gian, cưỡng ***, cưỡng…etc…),nếu như biết ngài là đương kim thiên tử, ta dù có gan trời cũng không dám a!” Hắc hắc, xem cách ta dùng từ này, chính là đang châm chọc Hiên Viên Dực chỉ là một tên đạo tặc hạ lưu đê tiện vô sỉ mà thôi.
Hiên Viên Dực cũng nghe ra mấy tầng ý tứ trong lời ta, “Tiểu dã miêu, xem ra ngươi không chỉ có móng vuốt lợi hại, mà cái miệng nhỏ nhắn này cũng không phải tầm thường! Ngươi chỉ gà mắng chó còn tưởng trẫm không nghe ra sao? Ngươi không sợ trẫm trừng trị tội phạm thượng?”
“A!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-co/2070345/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.