Chương trước
Chương sau
Hành vi của Lục Tư Nhiên giống như từ đầu chí cuối chỉ là giúp đỡ thân nhân của đồng nghiệp trước đây mà thôi chứ không có ý gì khác. Cho nên giúp được nhiêu đó đã là cực hạn, liền nghĩ mình cũng không thân thiết gì với Hạ Quý Linh mà tiếp tục cung phụng Hạ Thông.

Rốt cuộc chuyện có phải như vậy hay không còn phải tìm hiểu lại, Hằng Thời híp mắt nhìn tin nhắn, sau đó lạnh băng hồi âm: Ông ta thích cờ bạc, vậy cứ thành toàn cho ông ta đi.

Nghe thật có lòng, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

“Hằng Thời, cái áo này thật hợp với anh. Mau đến xem!”

Âm thanh thanh thúy của Hạ Quý Linh bất chợt bay đến, Hằng Thời đáp “được” một tiếng nhẹ bâng. Trước khi đem điện thoại ném vào trong túi, ánh mắt anh lướt qua tin nhắn vừa được gửi lại từ trợ lý.

Vâng thưa sếp, tôi đã hiểu ý sếp.

Phía sau thật ra còn có một câu nữa: Còn Lục Tư Nhiên thì giải quyết thế nào thưa sếp?

Có lẽ trong lòng trợ lý đã sớm nhận thức được hành vi của Lục Tư Nhiên cũng không hề có ý tốt nên mới hỏi như vậy. Mà thật ra từ chuyện Lục Tư Nhiên mua thủy quân bôi đen Hạ Quý Linh dạo trước trợ lý đã cảm thấy Lục Tư Nhiên đang đứng ở lằn ranh sinh tử rồi. Bất ngờ là lần đó sếp vậy mà không có xử lý cô ta. Cho nên Lục Tư Nhiên nghĩ rằng bản thân có thể mặc sức mà nhảy nhót trước mặt tử thần đấy ư?

Trợ lý không nghĩ như vậy. Có thể lần đó buông tha cho Lục Tư Nhiên là có lý do. Lần này trợ lý cảm thấy Lục Tư Nhiên đã đi quá giới hạn, sếp hắn sẽ không dễ dầu gì mà tha cho nữa.

Lục Tư Nhiên sao… Hằng Thời hừ lạnh trong lòng một tiếng. Hàn ý ẩn sâu bên dưới đôi con ngươi không để cho người biết.

Nhưng Lục Tư Nhiên ở nơi xa lại bất giác cảm thấy sau lưng mát lạnh. Cô ta vô thức đánh cái rùng mình.

“Cô không tìm đường chết sẽ không phải chết.”

Hà Phỉ cười nhào.

Lục Tư Nhiên nhíu mày không vui, nhưng giống như khăng khăng cố chấp, không nói tiếng nào, cũng không chịu nghe.

Bởi vì cô ta không cho rằng bản thân đang tìm đường chết đi. Hoặc là không sợ người đàn ông kia sẽ giận chó đánh mèo?

“Tôi cũng không có làm gì.”

Cô ta mạnh miệng nói.

“Ha hả.”

Hà Phỉ cười trào phúng: “Cô nghĩ phải như thế nào mới được xem là làm.”

“Đợi cho cô lái xe đến đâm Hạ Quý Linh một cái mới gọi là làm sao?”

Lục Tư Nhiên giật mình sợ run lên.

Cô ta cảm thấy Hà Phỉ hơi phóng đại, cũng quá hơi quá. Đâm Hạ Quý Linh là không có khả năng, cô ta cũng không có cái gan lớn đến vậy, còn muốn thân bại danh liệt, sống quãng đời còn lại trong tù như cha của Hạ Quý Linh.

Nhưng chẳng lẽ cô ta không thể làm gì ư?

Cô ta không cam lòng!

Vốn dĩ còn trông cậy vào ông già kia làm nên trò trống một chút, kết quả lão lại là một con đĩa hút máu. Còn nghĩ hút trên người cô ta trong khi chả làm ra chuyện gì nên hồn. Tưởng cô ta ngu chắc.

Hà Phỉ không cần nhìn cũng biết Lục Tư Nhiên đang nghĩ cái gì. Chị ta cảm thấy ngày chết của Lục Tư Nhiên không sớm thì mượn sẽ đến ngay thôi. Chị ta cũng bất lực không muốn trông cậy gì vào việc Lục Tư Nhiên có thể an phận làm người thông minh nữa rồi. Cho nên mới để cho cô ta dính líu đến Hạ Thông, bản thân im lặng nhìn cô ta làm tất cả. Nói thật cô ta cũng muốn xem thử Hằng Thời sẽ cho Lục Tư Nhiên cái kết cục nào.

Còn chị ta sớm đã nhìn thấu người đàn ông đứng ở nơi cao kia rồi.

Hằng Thời sẽ thương xót mà tha cho Lục Tư Nhiên ư?

Đừng đùa.

Ấy thế nhưng Hà Phỉ cũng không nghĩ tới trước khi Hằng Thời động tay chân, Hạ Quý Linh lại là người đến tìm Lục Tư Nhiên trước.

Hạ Quý Linh chính là người rõ ràng rành mạch như vậy. Trước đây lúc xảy ra chuyện mối quan hệ tay ba cô không làm gì mà ung dung rời đi là vì mấu chốt vấn đề ở chỗ Hằng Thời, cô với Lục Tư Nhiên nói thẳng ra chẳng có quan hệ gì hết. Cô sẽ không mụ đầu mà đi tìm Lục Tư Nhiên tính sổ như người đàn bà vô tri. Nhưng khi Lục Tư Nhiên chạy đến gây sự với cô ở nhà hàng cô đã thẳng tay cho cô ta một bài học nhớ đời không chút do dự. Lúc cô ta khiêu khích cô ở Sao Kim cô cũng không chút khách khí trả đũa, vậy thì lần này cũng thế thôi.

Đã quậy đến trên đầu cô mà nghĩ cô sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt ư?

Quỷ tha ma bắt!

Lúc Hạ Quý Linh đến trường quay nơi Lục Tư Nhiên đang ghi hình cho bộ phim đầu tiên của cô ta, cô đã nghĩ lúc về mình nên đi khám xem thử trong máu có bệnh điên tiềm ẩn hay không. Tóm lại cô không phải người hiền lành gì hết, còn rất nóng nảy.

“Cô tới đây làm…”

Bốp!

Lục Tư Nhiên còn chưa nói xong đã bị cô giáng cho một cái tát như trời giáng.

Một tiếng bốp vang dội quá đỗi khiến người ta ngỡ ngàng mà nghẹn họng nhìn trân trối.

Vốn dĩ sự xuất hiện của Hạ Quý Linh ở đây đã khiến người ta giật mình lại tò mò không biết cô có ý gì. Chỉ có thể trách nhân viên bảo vệ phim trường thấy cô quen quen, lại tưởng cô là diễn viên của đoàn nên cứ thế cho cô vào, mà Hạ Quý Linh chưa từng tỏ vẻ gì cả. Cho đến lúc Hạ Quý Linh bước thẳng đến chỗ Lục Tư Nhiên đang ngồi nghỉ ngơi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, một số người bỗng chốc nhớ ra giữa hai người từng có một mối quan hệ không tầm thường mới thôi khó hiểu, lại bắt đầu chờ mong.

Kết quả là chờ đợi quá đáng giá. Vừa mở màn đã khiến người ta hô to đã ghiền.

Cái tát của Hạ Quý Linh quá mức khiến người choáng váng.

Một số người từng biết đến cô quả thật càng thêm không ngờ. Họ tưởng rằng cô rất lành tính… Ờ thì lành đó, chỉ cần đừng vuốt mông con hổ, còn là hổ cái thôi.

Thế nhưng không ai có ý định đứng ra can thiệp vào chuyện này mà đều giữ thái độ bàng quang hết nhìn Hạ Quý Linh vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cứ như cô chỉ vừa phất tay quạt chết một con ruồi, lại nhìn Lục Tư Nhiên bị đánh đến ngây ngẩn.

Rốt cuộc Lục Tư Nhiên cũng phản ứng lại, việc đầu tiên là há miệng rống về phía Hạ Quý Linh: “Cô!..”

Bốp!

Lại một cái tát thanh thúy, đánh rớt cằm đám người xung quanh.

Mặt Lục Tư Nhiên bị đánh lệch sang bên kia. Cả hai bên đều được ưu ái… Thật cân bằng.

Hạ Quý Linh đánh xong còn nhíu mày ghét bỏ nhìn tay mình. Đám người nhìn mà suýt xoa trong lòng, mẹ nó thật biết chọc tức người.

Cô lại chẳng quan tâm họ nghĩ gì, lần đầu không đợi cho Lục Tư Nhiên phản ứng đã mở miệng, giống như đã đánh đủ đi. Cô lạnh lẽo nhìn Lục Tư Nhiên: “Hai cái tát này đã đủ với cô chưa?”

“…”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Lục Tư Nhiên hốc mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn cô, nhất thời không nói được nên lời. Có lẽ là do đau đến không mở miệng được.

Hạ Quý Linh lại không xem lửa giận của cô ta ra gì, rét lạnh nói: “Biết gì sao tôi đánh cô chưa?”

“Cô tưởng tôi là động vật ăn chay hay gì? Tưởng tôi sẽ không làm gì cô?”

Lục Tư Nhiên mặc dù vẫn phừng phừng lửa giận nhưng ở nơi đáy mắt lại có thêm chút gì đó. Đám người đoán có lẽ cô ta đã nghĩ được nguyên nhân mình bị đánh. Mà có một sự thật là cô ta thật sự đã làm gì đó chọc đến Hạ Quý Linh. Chẳng lẽ là giành trai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.