Trương Thế Nhân cảm thấy nếu như Trác Bố Y nói thật về chuyện Phật tử, vậy hắn bị giam ở chỗ này cũng là việc bình thường. Hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép một người có liên quan với Phật tông, thậm chí đó có thể là truyền nhân của Đại Hộ Minh Vương lẻn vào trong triều đình Đại Nam. Bởi vì nếu như xảy ra chuyện như vậy, Hoàng đế nhất định sẽ bị chế nhạo trong ít nhất trăm năm sau.
Trác Bố Y nhìn xem sắc mặt Trương Thế Nhân không ngừng biến đổi, hắn biết rõ chuyện vừa rồi đã tạo nên rung động rất lớn cho thiếu niên này. Song Trương Thế Nhân có phản ứng như vậy lại làm cho hắn an tâm, dù sao hắn cũng không tin Trương Thế Nhân có mối liên quan gì với Phật tông. Vả lại người Phật tông muốn giết Trương Thế Nhân là chuyện thật sự, nếu như Trương Thế Nhân là Phật tử thì... đây chẳng phải là một việc quá mâu thuẫn?
Thân phận của Trần Nhai ở trong Phật tông tuy rằng không thấp, nhưng hắn ta tuyệt đối không có tư cách khiêu khích Phật tử.
Hắn muốn giết Phật tử, thế thì liệu Phật tông có thể tha cho hắn?
- Thật ra tình huống hiện tại của ngươi đã chuyển biến tốt hơn nhiều.
Trác Bố Y mỉm cười:
- Mấy ngày hôm trước bệ hạ đã gặp Đỗ Hồng Tuyến - đó chính là cô gái nông thôn ngày đó đã cứu ngươi ra khỏi độc thủ của Trí Tuệ. Ta không biết lời nói của nàng là thật hay giả, nhưng nàng khẳng định với bệ hạ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2279070/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.