Trương Thế Nhân biết rõ mấy trăm tên thí sinh đi vào Kinh Võ Viện lần này có hơn một nửa người có thể tu hành, hoặc là có tiềm lực tu hành. Những người này có thể trổ hết tài năng trong hơn vạn thí sinh thì cũng đã chứng minh được thực lực của họ. Còn một nửa khác không có khả năng tu hành thì trong võ nghệ cũng có chỗ hơn người.
Thí sinh tiến vào Kinh Võ Viện có tuổi khá trẻ, mặc dù có thể tu hành thì tu vị cũng sẽ không cao đến nỗi không hợp thói thường. Dù sao thì mấy người như Tạ Phù Diêu hay Ngu Khiếu đều chỉ là rải rác mà thôi. Bởi thế, những người mới bắt đầu tu hành có bị những gã võ sư có kinh nghiệm phong phú đánh bại cũng là chuyện bình thường, không có gì nhục nhã. Năm năm sau, mười năm sau, có lẽ khi đứng đối diện trước đối thủ cũ, đối phương không nhất định có thể đến gần thân thể của họ.
Tu vị từ Ngũ Phẩm trở lên mới là tồn tại mà nhóm võ sư tuyệt đối không trêu chọc nổi.
Có chừng một trăm sáu mươi đến một trăm bảy mươi người được giáo sư chỉ dẫn dẫn đi tới hậu viện của Kinh Võ Viện, thì ra đó chính là cái võ đài mà bọn hắn tham gia cuộc thi khoa văn.
Trương Thế Nhân cùng Mạc Tẩy Đao đi ở phía sau đám người, hắn nhìn sự kích động trên mặt của các thí sinh mà không hề có cái loại tâm tình hâm mộ và ghen ghét như lúc hắn ở thành Gia Trang.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2279007/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.