Nói đến chạy cự ly dài, Trương Thế Nhân thực không xa lạ gì. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, mỗi lúc gặp phải nguy hiểm, phần lớn thời điểm là Mộc Tiểu Yêu mang hắn bên thắt lưng mà chạy vội. Nhưng ở ngay lúc còn nhỏ, hắn cũng biết dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, cho nên hắn am hiểu nhất chính là chạy trốn. Hơn nữa hắn còn sở hữu một luồng ý nghĩa hiện đại của chính hắn, thế nên hắn không giống như phần lớn các thí sinh khác.
Ít nhất không phải tất cả mọi người đều biết rõ khi chạy cự ly dài, ngay từ đầu đã mở hết tốc lực thì chắc chắn phải thua.
Lúc chạy ra khỏi thành Thanh Long, đội ngũ lộn xộn như một bầy dê, người chạy trước nhất cách người chạy chậm nhất hơn hai dặm. Trương Thế Nhân không nhanh không chậm chạy ở đằng sau đội dẫn đầu, hắn cũng không phải người cuối cùng, và hắn cũng không muốn nhanh chóng vượt qua những thí sinh trước mặt. Trương Thế Nhân vừa chạy vừa quan sát, sau đó hắn mới phát hiện người có ý định “hậu phát chế nhân” giống mình cũng không ít.
Có bốn người chạy ở trước và ở sau hắn không xa, họ cũng không vội vã xông về phía trước.
Trương Thế Nhân đều biết bốn người này.
Ở gần hắn nhất, thỉnh thoảng còn nói vài câu đùa giỡn với hắn là Lữ soái thành An Nguyên Trương Cuồng. Ở phía trước Trương Cuồng là Bùi công tử Bùi Sơ Hành cùng Thôi Bình Châu của Thôi gia ở Bác Lăng. Mà ở sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278961/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.