Trước khi hắn đến Đại Nam, hắn vẫn luôn coi thường cái quốc gia phương đông này. Ở trong mắt hắn, cái gì mà Đại Nam là đại quốc đệ nhất ở Trung Nguyên, có thế nào thì nó cũng không thể so sánh được với Đế quốc Thiên Thuận ở phía tây, vì đó chẳng khác gì đem một đứa con nít đi so sánh cùng với một người khổng lồ.
Còn với Đạo tông, hắn thậm chí không thèm ngó tới. Bởi vì hắn cho rằng một cái tông môn nằm ở trong góc, có chút danh khí thì làm sao có thể đánh đồng cùng với một Phật tông bao trùm cả thế giới?
Hắn là môn đồ của Trí Tuệ Thiên Tôn – vị Đại Thiên Tôn có địa vị thứ hai của Phật tông. Khi tu vị của hắn còn thấp, Trí Tuệ Thiên Tôn đã từng nói rằng nếu hắn khám phá được mê hoặc cản trở trước mắt, hắn liền có thể lập địa thành phật. Phải biết ngay cả Đại Hộ Minh Vương cũng từng khen ngợi hắn, nói hắn là người có hi vọng trở thành đệ tử Thiên Tôn nhất.
Nhưng hắn phải bỏ hạt bụi nhỏ ở trong lòng.
Cho tới nay, Trần Nhai đều không biết rốt cuộc hạt bụi trong nội tâm hắn là cái gì. Mỗi lần hắn nhớ tới lời nói của Đại Hộ Minh Vương, hắn cũng có chút buồn vô cớ. Minh Vương nói nếu hắn không thể cởi bỏ hạt bụi trong nội tâm, như vậy thì cho dù là gần trong gang tấc, đó cũng là cách cả biển trời. Nhìn như gần trong gang tấc, nhưng thật ra vĩnh viễn không thể tới bờ bên kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278944/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.