Ở bên trong Khách Thắng Cư, bệ hạ hùng hồn diễn thuyết, trò hay như vậy mà Trương Thế Nhân đã bỏ lỡ. Ngay cả bệ hạ cũng không chú ý tới cái thiếu niên biên quân bị hôn mê mà Trác Bố Y mang đi.
Nhìn xem bệ hạ nói chuyện thật vui cùng đám người biên quân, dường như ngài tạm thời còn quên cả Hầu Văn Cực, nhưng hai mắt Hầu Văn Cực lại sáng lên. Không ai biết rõ, khi đang nhìn bệ hạ cùng uống rượu với những người biên quân, trong nội tâm của hắn đã sớm thay đổi kế hoạch.
Không thể không thay đổi.
Bởi vì bệ hạ đột nhiên đến Khách Thắng Cư, có một số việc hắn biết rõ hắn không thể nào dối gạt được.
Trên đường đá xanh, xe ngựa chậm rãi đi thẳng tắp về phía trước, vững vàng mà lại thoải mái và dễ chịu.
Hình như thiếu niên nằm trong xe ngựa đã ngủ rồi, chỉ là hai hàng lông mày của hắn vẫn nhíu chặt, biểu hiện việc hắn vẫn đang nhận lấy sự thống khổ quá mức kịch liệt. Trác Bố Y cúi đầu nhìn Trương Thế Nhân, tựa hồ không thể giải thích được vì sao thân thể thiếu niên này lại quỷ dị như thế. Ban đầu, vào lúc nhìn thấy Trương Thế Nhân ở phiến rừng rậm kia, Trương Thế Nhân chỉ mở hai huyệt trong số một trăm hai mươi tám huyệt. Nhưng vừa rồi, khi hắn bắt mạch cho thiếu niên kia, hắn bỗng phát hiện thân thể thiếu niên này vậy mà mở bảy huyệt.
Tuy rằng việc mở bảy huyệt với người bình thường cũng không coi là gì, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278930/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.