- Cái gì hai người, một người?
Trác Bố Y nghe không hiểu lời lầm bầm lầu bầu của Trương Thế Nhân. Dù gì câu nói đột ngột xuất hiện của Trương Thế Nhân cũng cực kỳ khó lý giải.
Trên mặt Trương Thế Nhân là biểu lộ bừng tỉnh, hiểu rõ, hắn nhịn không được đi qua đi lại vài bước, trong lòng vẫn không dám tin tưởng suy đoán này của mình. Trước kia, ở thời điểm ở ngàn cân treo sợi tóc tại trà phố, tên nam nhân dẫn hắn đến đại nội thị vệ nói: “Ngươi là đệ tử của hắn, nếu như thời điểm vào thành ngươi nói rõ thân phận của mình thì ai dám làm khó ngươi?”. Nghĩ đến câu nói này, mạch suy nghĩ trong lòng Trương Thế Nhân ngày càng rõ ràng, không khỏi thán một tiếng:
- Vận khí của mình thật sự rất tốt, tốt đến mức không thể tin được.
Người nam nhân mặc áo xanh ở thành Gia Trang vậy mà có địa vị lớn như thế.
Càng nghĩ đến, hắn lại càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đến cuối cùng, Trương Thế Nhân không khỏi bật cười.
- Điên rồi?
Trác Bố Y trợn tròn mắt, hỏi.
- Không điên.
Trương Thế Nhân ngưng hắn tiếng cười, sau đó nói:
- Chỉ nghĩ đến một ít chuyện buồn cười, nhịn không được nghĩ đến chính bản thân mình quả thật đúng là đồ ngốc, vậy mà cho tới bây giờ mới thật sự hiểu được.
Hắn hỏi Trác Bố Y:
- Có chỗ để ta rửa mặt một cái không?
Trác Bố Y càng không hiểu rõ rốt cuộc thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278909/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.