Chương trước
Chương sau
Đại Khuyển khó hiểu, nhìn về phía Trương Thế Nhân, thấp giọng hỏi:

- Làm sao? Họ giả bộ quá mức?

Đang ở trước mặt Trầm Khuynh Phiến, hắn thực sự không có tự nhiên với vẻ không chút để ý như Trương Thế Nhân mà nói ra những cái chữ trâu bò kia. Vừa rồi hắn chỉ rung động bởi cái sức mạnh phát ra từ mộ ngón tay của tên đạo nhân nọ, hắn căn bản không có suy nghĩ đến chuyện gì khác. Nhưng mà nghe Trương Thế Nhân nói chuyện, hiển nhiên hắn nhận ra Trương Thế Nhân giật mình không phải bởi vì cái tu vị dùng một ngón tay đã làm cho đất sụp kia.

- Tình huống nhỏ gồm vài trăm người thì đã sử dụng cả một vị thần quan mặc áo cẩm y… Nhị đệ tử thân truyền của Tiêu chân nhân xuất thủ, cái này hình như làm quá mức một chút.

Trương Thế Nhân nhìn thoáng qua Trầm Khuynh Phiến, cũng không còn không biết xấu hổ dùng từ tiếng Anh nọ.

- Đầu trâu điên này cho dù không phải được an bài tốt từ trước, thì thật sự có thể có chuyện này xảy ra sao. Chẳng lẽ một người có thân phận cực kỳ cao trong Đạo tông như hắn lại phải tự mình xuất thủ? Tên đệ tử áo xanh đang trả lời các câu hỏi kia, chỉ luận thực lực thì chỉ sợ một người cao thủ như hắn chỉ dùng một chưởng là vỗ chết con trâu kia không chút khó khăn chứ? Dẫu cho thần quan mặc áo cẩm y kia ra tay, chẳng lẽ không thể đánh gục con trâu? Có cần phải dùng một ngón tay đâm ra một cái hố to?

- Đúng vậy, vì cái gì?

Đại Khuyển bị Trương Thế Nhân nói đến sững sờ, cơ hồ là hỏi một câu theo bản năng.

- Làm dáng.

Trương Thế Nhân hạ giọng nói:

- Cố ý bày ra tu vị, ngươi thấy chứ… Các dân chúng đã vui lòng phục tùng rồi, sau khi vui lòng phục tùng chính là mang ơn.

Quả nhiên, lời nói của Trương Thế Nhân vừa hạ xuống, mấy cái dân chúng được cứu quỳ rạp xuống đất, trong miệng liên tục nói cảm tạ. Mà khi người thần quan mặc áo cẩm y có tên Hạc Lệ kia nhìn thấy mọi người quỳ xuống, hắn lập tức đứng dậy, rời xe ngựa, mang theo một cỗ phong thái xuất trần đi đến trước mặt mọi người, nâng từng người đứng lên.

Hình dạng của hắn có chút lạnh lùng, nhưng nói chuyện lại khách khí và ôn hòa, cơ hồ là trong chớp nhoáng này thì đã chinh phục được trái tim của những người dân.

- Vài trăm người không phải là nhiều.

Trầm Khuynh Phiến cười cười nói:

- Nhưng nếu như vài trăm người này đi rải tin tức mà nói, sợ rằng không bao lâu thì chuyện này sẽ truyền khắp đế đô.

Nghe được câu này, hai mắt Trương Thế Nhân tỏa sáng, lẩm bẩm một câu:

- Ta đã hiểu.

- Ngươi hiểu cái gì?

Trầm Khuynh Phiến cùng Đại Khuyển hỏi một câu gần như cùng lúc.

Trương Thế Nhân lắc đầu, không có trả lời.

Nhìn những đạo nhân nghiêm túc và trang trọng ở phía xa kia, nhìn xem những cử chỉ cao quý cùng khách khí của tên thần quan mặc áo cẩm y, hắn biết những suy đoán rằng Đạo tông chỉ vì mở rộng danh khí mà làm bộ lúc trước thật sự là quá nông cạn rồi. Nếu như Hoàng đế Đại Nam đã dựng lên một cái tông môn, thì có cần thần quan của Đạo tông bọn họ hạ thân phận để “làm ảo thuật” cho một đám dân chúng xem như vậy không?

Nhân tài Đạo tông làm một vở diễn như vậy ở bên ngoài đế đô Đại Nam, mục đích của họ tuyệt đối không chỉ vì đưa đường dẫn lối để dân chúng trở thành tín đồ của Đạo tông.

Mà là vì triều đình Đại Nam, vì Hoàng đế!

Lúc ở nửa đường gặp được Hoàn Nhan Ly Yêu, Trương Thế Nhân đã đoán được không bao lâu nữa Đại Nam sẽ động binh với tây bắc. Mà khi đã chuẩn bị giơ lên dao găm với cái quái vật khổng lồ như Đế quốc Thiên Thuận, không chỉ có riêng việc đơn giản là phải chỉnh đốn quân bị nghiêm chỉnh, cũng không chỉ đơn giản là Hoàng đế cần làm gì đó để uy tín của mình lên cao.

Người của thế gian đều biết Đế quốc Thiên Thuận có Đại Hộ Tự trên Đại Tuyết Sơn, Phật tông lại chiếm quyền lực tối cao ở bên ngoài Đại Nam. Mặc dù người Đại Nam không tin Phật tông, nhưng cũng vẫn sẽ kiêng kị cái mà cơ hồ đã khống chế tất cả các tông môn của các quốc gia khác. Thế gian có truyền thuyết rằng Đại Tuyết Sơn là địa phương có cao thủ Cửu Phẩm nhiều nhất đương thời. Mà thủ hạ của Đại Hộ Minh Vương có ba nghìn tăng binh Kim Thân, bọn họ được xưng là không có địch thủ trên thế gian.

Những truyền thuyết này đều là sự lo lắng trong nội tâm của dân chúng Đại Nam.

Dẫu rằng dân chúng Đại Nam hay là đủ loại quan lại của triều đình Đại Nam đều tự tin về quân lực Thiên hạ Vô song của Đại Nam. Dẫu rằng khiêu chiến cùng Đế quốc có mấy trăm vạn binh mã như Thiên Thuận thì cũng không có ai sợ hãi. Nhưng Phật tông bất đồng, nếu như Đế quốc Thiên Thuận là một quái vật khổng lồ… Như vậy, con quái vật khổng lồ này cũng chỉ là một góc băng sơn của Phật tông mà thôi.

Nếu như Đại Nam cùng Đế quốc Thiên Thuận khai chiến… Một khi cao thủ tu hành của Phật tông tham gia chiến tranh, vậy thì dân chúng Đại Nam, thậm chí triều thần đều sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi.

Cho nên…

Lần này Hoàng đế Đại Nam tự mình hạ chỉ mời Tiêu chân nhân ở Nhất Khí Quan trên Thanh Nhạc Sơn đến thành Thanh Long xem lễ của Kinh Võ Viện, lại làm sao có thể chỉ đơn giản là xem lễ như vậy?

Cho nên…

Thần quan mặc cẩm y là Hạc Lệ đạo nhân phải bày ra tu vị trước mặt các dân chúng tại thôn trấn, lại sao có thể là vì ngăn cản trâu điên đả thương người đơn giản như vậy?

Hoàng đế Đại Nam muốn Tiêu chân nhân ra, là đến bày ra thực lực Đạo tông cho các dân chúng xem, cho lũ triều thần nhìn. Chỉ có khi Đạo tông thể hiện thực lực quá mức, dân chúng cùng quan viên Đại Nam mới càng có lòng tin với cuộc chiến tranh sắp phát sinh. Có cao thủ Đạo tông làm hậu thuẫn, quân đội Đại Nam cũng sẽ không cần phải e ngại người tu hành của Phật tông.

Hoàng đế nhìn như tiến hành bình thản, nhưng ẩn chứa thâm ý trong đó làm cho người ta không thể không khâm phục.

Vì thế khi Trương Thế Nhân phỏng đoán đến điều này, hắn tràn đầy kính ý với người cầm lái đương thời của Đại Nam. Nếu như hắn biết rõ Hoàng đế bệ hạ vì chuẩn bị chiến tranh này mà đã làm chuyện khác, chỉ sợ sẽ phục sát đất. Đây mới là lòng dạ mà một người cầm quyền nên có, dường như đã nghĩ đến toàn bộ khó khăn sắp phải đối mặt.

Trương Thế Nhân không khỏi suy nghĩ, nếu như những người đảm nhiệm Hoàng đế Đại Nam đều có lòng dạ và tâm cơ như vậy, Đại Nam hùng vĩ trăm năm mà không suy bại cũng là điều không khó để tin rồi. Hắn thậm chí tin tưởng nếu như Hoàng đế Đại Nam sau này cũng như Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên, như vậy không cần nhiều, năm sáu đời Hoàng đế sau thật sự có thể làm cho Đại Nam thống nhất thiên hạ.

Ngay ở thời điểm hắn suy nghĩ xuất thần, bốn người Kỳ Lân, Hoành Côn cũng phát hiện ba người Trương Thế Nhân đang ngồi xem náo nhiệt ở trên chạc cây. Thiết Nô với số tuổi lớn nhất lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu ba người khác đừng thể hiện sự quen biết. Tuy rằng kỳ hạn mười lăm năm đã đến, nhưng mỗi người cũng không dám chân chính thả lỏng lòng mình.

Không chỉ lo lắng những tên tăng nhân… một đường đuổi giết không biết mệt mỏi, còn phải đề phòng những người mà người sau màn đã an bài. Ai biết… sau mười lăm năm thì người kia có thể giả ma giết lừa hay không?

Hoặc là… nhổ cỏ tận gốc?





Xuyên thấu qua khe hở chiếc rèm xe, Tiêu chân nhân rất hài lòng xem tình cảnh nhiệt liệt này. Tuy ở đây không có nhiều người tụ tập, nhưng hắn vững tin chuyện này sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của đế đô trong vài ngày tới. Đến lúc đó, một cái thần tích của Đạo tông sắp được mọi người điên cuồng truyền đi. Dù cho cái thần tích này không thể so với câu chuyện một đêm đào nở hoa, nhưng ở thời khắc mấu chốt như bây giờ thì hiệu quả của nó chỉ sợ còn tốt hơn so với lần hoa đào nở kia.

Trong mật chiếu bệ hạ gửi cho hắn có nhắc đến việc bệ hạ sẽ động binh với Đế quốc Thiên Thuận, lại để cho hắn cố gắng nghĩ biện phát đi tiêu trừ sự sợ hãi của dân chúng với Phật tông. Chuyện này rất khó làm ở nơi khác, nhưng ở Đại Nam thì việc này cũng không quá khó khăn. Bởi vì dân chúng Đại Nam không có tín ngưỡng, làm cho bọn họ có tín ngưỡng tuy không phải là một chuyện có thể làm được một cách đơn giản, nhưng so với việc làm họ từ bỏ tín ngưỡng thì dễ dàng hơn nhiều.

Một đường từ Thanh Nhạc Sơn đi về phía bắc, hắn đã bày mưu đặt kế cho Hạc Lệ đạo nhân bày ra cái gọi là thần tích như vậy không ít lần. Có thế thì dân chúng Đại Nam sẽ càng lúc càng nhớ sâu đậm tới cái tín ngưỡng Đạo tông này.

Hắn biết rõ Hoàng đế bệ hạ là người làm việc lớn mà không mất đi sự cẩn thận, ở thời điểm trước khi sắp sửa triển khai một trận đại chiến, Hoàng đế tất nhiên sẽ cân nhắc đến tất cả sự tình. Dân tâm có mạnh thì tất có một trận chiến. Dâm tâm lo sợ, chiến trận tất bại. Quân nhân Đại Nam là quân nhân cường đại nhất thế gian, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể mãi thắng mà không bại. Chỉ có khi các dân chúng đều tin tưởng vững chắc rằng một trận chiến này sẽ không thua, tất cả nỗ lực ủng hộ trận chiến có khả năng thay đổi thế cục của thế giới này, thì quân nhân mới có thể phát huy ra tiềm lực lớn nhất.

Bởi vậy, Tiêu chân nhân biết mình phải là tốt sự tình mà Hoàng đế bệ hạ đã giao cho.

Hắn cũng vui vẻ làm chuyện này.

Là vì nếu như làm tốt chuyện này, không chỉ có ích với Hoàng đế bệ hạ. Mặc dù Đạo tông có địa vị độc nhất vô nhị ở Đại Nam, nhưng mà Tiêu chân nhân cũng tự mình hiểu lấy. Luận sự ảnh hưởng và thực lực, Phật tông bỏ qua Đạo tông mấy con phố. Mà nói địa vị của lãnh tụ là tu vị, cái lão Đại Hộ Minh Vương kia còn mạnh hơn hắn không ít.

Như vậy, nếu như Đạo tông không phát triển toàn lực, đừng nói ở kiếp này của hắn, cho dù qua rất nhiều cái trăm năm sau thì cũng không có cách nào chân chính so sánh với Phật tông.

Đạo tông co mình phát triển trong góc của Đại Nam, mà Phật tông đã trải rộng khắp thiên hạ.

Khi hắn vẫn là một tên đạo nhân lười nhác trà trộn giang hồ, lừa gạt tiền người khác, trong lòng của hắn không có lý tưởng hùng vĩ như vậy. Nhưng từ năm đó, khi hắn lừa gạt một trăm lạng bạc ròng cùng một hứa hẹn từ trong tay Thất Hoàng tử Dương Định Thiên, vận mệnh của hắn đã phát sinh biến hóa trong lặng yên không tiếng động.

Thất Hoàng tử trở thành Hoàng đế, hắn trở thành Quốc sư.

Mà người Quốc sư này, lại không chỉ là bởi vì hắn phát triển Đạo tông theo ý bệ hạ mà đổi lấy. Năm đó, vào thời điểm Thất Hoàng tử Dương Định Thiên nhìn như không ham muốn, không có tham vọng và khiêm tốn, cẩn thận tranh đoạt ngôi Hoàng đế thì hắn đã phát huy ra tác dụng không thể thiếu. Chính vì sự kiện kia nên bệ hạ mới tín nhiệm hắn.

Nhìn thấy các dân chúng có phản ứng đã đủ nóng lên rồi, Tiêu chân nhân thấp giọng phân phó đạo đồng vài câu. Đạo đồng kia vội vàng đi về phía trước, đến cạnh Hạc Lệ đạo nhân thì ghé vào tai hắn, nói lại ý tứ của Tiêu chân nhân một lần. Hạc Lệ đạo nhân gật nhẹ đầu, chậm rãi đi đến cái hố lớn nọ, ngồi xổm nhìn con trâu cày đang gào thét. Có vẻ nó không chỉ gào thét Hạc Lệ đạo nhân mà còn chửi bới của người chủ của nó.

Hạc Lệ đạo nhân lấy ra một thỏi bạc đưa cho người nông dân nọ, ôn hòa nói:

- Làm con trâu cày của ngươi bị thương cũng là do không còn cách nào khác, chút bạc này bồi thường cho ngươi. Trâu của ngươi bị thương xương cốt, về sau chỉ sợ cũng không cày được. Xong việc ở đây thì ngươi dùng chút bạc này mua một con trâu cày khỏe mạnh khác đi, nếu có cái yêu cầu gì khác thì có thể trực tiếp đến đế đô tìm ta.

Việc hạ thấp thân phận như thế lập tức làm cho những thôn dân xung quanh có hảo cảm.

Hạc Lệ đạo nhân quay người, một lần nữa ngồi lên xe ngựa. Tên nông dân kia cầm bạc, ngây ngốc, ngẩn người và không biết nên nói gì.

Đội ngũ lại rời đi, cả đám quan viên Lễ Bộ đều có chút há hốc mồm. Đây là lần thứ nhất bọn họ có kiến thức về năng lực của người tu hành, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được thì ra nhân lực vậy mà thật sự có thể như thiên uy vậy, có thể chấn nhiếp nhân tâm.

Đại đội nhân mã chậm rãi khởi hành, các dân chúng vui vẻ đưa tiễn.

Vào lúc đội ngũ xe ngựa đi qua bên cạnh cây cổ thụ, bọn người Thiết Nô khẽ gật đầu ra hiệu với Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân cười cười, không nói gì.

Ngay lúc ấy, rèm xe trên chiếc xe ngựa thứ ba bỗng nhiên được vén lên, lộ ra một cái khe. Một cái ánh mắt bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xe nhìn ra, ban đầu liếc nhìn Trầm Khuynh Phiến, sau đó rất nhanh thì dừng lại ở trên người Trương Thế Nhân.

Cái ánh mắt này rất bình tĩnh, không có một tia hận ý.

Trương Thế Nhân cho rằng là mình đang ảo giác, vào lúc hắn nhìn sang thì rèm chiếc xe ngựa đã được hạ xuống.

Mãi cho đến khi chiếc xe ngựa kia biến mắt khỏi tầm mắt, Trương Thế Nhân đều không có hiểu rõ hàm nghĩa trong cái ánh mắt kia. Không có căm thù, không có oán hận, không có cái gì, bình tĩnh, thanh tịnh, thật giống như hồ nước không có một tia gợn sóng.

Thế nhưng ánh mắt như vậy lại làm cho nội tâm của Trương Thế Nhân không khỏi chấn động.





Cách con đường chính hai, ba dặm, ở một tòa sườn núi cao, Chim Ưng với một thân áo đen dùng Thiên Lý Nhãn quan sát thiếu niên ngậm một cái tẩu thuốc đang ngồi trên chạc cây. Khóe miệng của hắn nhếch lên trên, không phải vui vẻ, mà là sát cơ âm lãnh. Tuy Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai không chỉ dặn dò hắn một lần, nhưng với một tiểu nhân vật xem ra không có bối cảnh thâm hậu gì như Trương Thế Nhân, hắn thực không có lòng kiêng kỵ gì.

Ở phía sau hắn, mười người cũng mặc một thân áo đen như vậy đang đứng ở nơi đó, toàn bộ thân thể bọn họ được áo choàng bao bọc, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt âm lãnh như một thanh dao găm cắm lên mặt đất.

- Nữ nhân kia tựa hồ có chút phiền toái, còn lại thì không đáng để lo.

Chim Ưng thấp giọng nói một câu, nhíu mày trầm tư một hồi, sau đó chợt nhớ tới một sự kiện.

- Nghe nói… Ngày mai bọn người Nguyễn Phục diễn luyện binh pháp ở ngay nơi trống trải nhất thành nam, Di Thân Vương muốn đại biểu bệ hạ, tự mình quan sát? Đây là cuộc tỷ thí cuối cùng để xác định hạng ba rồi, cũng không biết hươu chết về tay ai.

Một thuộc hạ của hắn gật đầu:

- Xác thực Thị Lang đại nhân đã an bài qua.

- Đến mai nếu để cho cái tên tiểu tử ngốc kia không cẩn thận tiến vào trong cục, hắn chết tại trong trận thì có lẽ sẽ không làm nên cái gợn sóng gì chứ?

Chim Ưng cười lạnh một tiếng, quay đầu lại ra lệnh:

- Nghĩ biện pháp dẫn hắn đi qua nơi đó vào sáng sớm ngày mai. Mấy vị quý nhân có thể đứng vào hạng ba cũng là người có tính tình lạnh và nghiêm khắc, có người tự tiện xông vào địa phương diễn võ thì bọn họ sẽ không cho hắn có quả ngon để ăn. Cho dù không chết, Binh Bộ cũng có thể mượn cơ hội này xóa tên tiểu tử kia. Chỉ cần hắn không phải là thí sinh của Kinh Võ Viện, thì còn cái gì để lo lắng hay sao?

Hắn giơ lên Thiên Lý Nhãn lần nữa, nhưng lại không thấy thiếu niên ngồi trên chạc cây.

Hắn cách Trương Thế Nhân chưa đủ ba dặm.

Nếu như Mộc Tiểu Yêu ở cạnh Trương Thế Nhân, nàng có thể cảm nhận ra sự hiện diện của hắn. Nhưng đáng tiếc, Mộc Tiểu Yêu đã tiến vào đế đô, tiến vào đại nội thị vệ.

Chim Ưng di chuyển Thiên Lý Nhãn, tìm xem tên thiếu niên chết tiệt kia đi đâu rồi. Không bao lâu thì đã phát hiện tên thiếu niên kia đã đi đến giữa con đường chính. Hình như hắn hướng về hướng này mà khoát tay, lập tức Chim Ưng hoảng sợ.

Nhưng khi Chim Ưng nhìn cẩn thận lại thì mới phát hiện nguyên lai trên đường chính lại xuất hiện một đội ngũ có chừng bảy, tám chiếc xe ngựa. Mà ở phía trước đội ngũ này là một đạo nhân mập như heo, hắn và thiếu niên kia đang vẫy tay với nhau.

Chim Ưng cắn răng, trong lòng khẩn cầu tên đạo nhân béo kia tuyệt đối đừng là người đi tới đế đô cùng nhóm người Tiêu chân nhân. Nếu như người của Đạo tông liên lụy vào thì sự tình sẽ không dễ làm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.