Về Trầm Khuynh Phiến, trong ấn tượng của Trương Thế Nhân, nàng chỉ là một nữ tử vẫn luôn có hai cái tính cách ở mười hai năm đầu trước kia. Một là thời điểm nàng yên tĩnh, lãnh khốc như một khối băng có vạn năm tuổi, khi ấy ánh mắt của nàng có thể khiến cho nội tâm của người ta bị đông lại. Một là ở thời điểm nàng hứng khởi, chỉ sợ còn nóng bỏng hơn bất luận một người con gái nào ở thanh lâu. Nhưng mà điều đó được quyết định hoàn toàn bởi tâm tình của nàng, càng được quyết định bởi người mà nàng đang trò chuyện.
Dường như chỉ có tiểu Thế Nhân là có cái may mắn này, may mắn có thể chứng kiến một mặt không muốn người biết của Trầm Khuynh Phiến.
Có lẽ ở trước mặt Trương Thế Nhân, Trầm Khuynh Phiến mới thật sự là chính nàng, cũng có thể đây chỉ là một loại phương thức giảm sức ép mà nàng đã lựa chọn. Bày ra một mặt xinh đẹp và quyến rũ của mình, phóng đãng làm cho bờ môi người đối diện phát khô… Nhưng cho tới nay, cái mặt này chỉ có mình Trương Thế Nhân thấy được, âu cũng bởi vì trước kia Trương Thế Nhân… cũng chỉ là đứa bé.
Ba năm rưỡi không gặp, Trầm Khuynh Phiến phát hiện mình đã không để ý đến một chuyện.
Trương Thế Nhân đã không còn nhỏ nữa, tuy rằng số tuổi hiện tại của hắn chỉ là mười lăm. Mười lăm thì mười lăm, song ở Đại Nam, mười lăm tuổi sớm đã buộc tóc, sớm được coi như là nam tử trưởng thành rồi. Dùng lối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278863/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.