Huyện Lộc Lai rất nhỏ, so với thành Gia Trang thì nhỏ hơn nhiều. Nếu như đi ở trên con đường chính của nó lúc không người, từ phía tây đường, chúng ta có thể nhìn thấy phía đông đường. Nhưng không thể phủ nhận rằng bất luận cái huyện thành hay thành trì lớn nhỏ nào của tỉnh Kinh Kỳ, chúng đều phồn hoa đến nỗi người ta có chút không thích ứng.
Tuy rằng một đường từ tây bắc đến đây, Trương Thế Nhân đi qua không ít thành trì, nhưng rất nhiều thành lớn cũng không hối hả và tấp nập bằng những thành nhỏ trong tỉnh Kinh Kỳ. Loại tình cảnh này, Trương Thế Nhân chỉ gặp vào mỗi khi đến thời gian mở phiên chợ ở thành Gia Trang. Mặc dù lộ trình cách đế đô không xa, nhưng ở trong huyện nhỏ này thì đã có thể nhìn thấy không ít vật phẩm quý báu của đế đô. Người đi đường nối liền không dứt, thương phẩm lại rực rỡ, muôn màu.
Rất nhiều thứ mà cả đời ở thành Gia Trang cũng không thấy thì lại được đặt trên những quầy hàng trên đường, chúng đang chờ đợi khách hàng mua đi. Đương nhiên... những vật phẩm đến từ đế đô này đều là có giá xa xỉ. Ví dụ nhưng những hộp phấn son Đại Long, một hộp có giá ba lượng bạc, nhưng lại không phải là tinh phẩm chân chính của Đại Long. Lại ví dụ như nghiên mực Mộc Tùng – một trong tứ bảo của thư phòng, nghe nói một cái nghiên mực được làm từ đá bùn của Hoàng Châu này có thể đổi được một tòa nhà lớn.
Cho dù là ở quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278861/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.