Đi trên đường được mấy ngày, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen. Ngày đó vị Trác tiên sinh kia nói không ít lời với Trương Thế Nhân, nhưng về sau chỉ mãi lo xem phong cảnh ven đường. Trương Thế Nhân hỏi hắn một câu thì hắn đáp một câu, hơn nữa thường thường là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hỏi gì đáp nấy.
Sau cuộc hành trình mười mấy ngày, sự thay đổi lớn nhất là ở ba con tuấn mã Bắc Tàu, chúng đã dần dần giảm bớt kiêng kị với Trư Tiểu Hoa, tối thiểu nhất là dám sánh vai mà đi.
Không thể không nói đầu lợn rừng Trư Tiểu Hoa kia là một đầu lợn rừng rất có cá tính. Vào lúc đi được nửa tỉnh Hà Đông, khi đi ngang qua một cái thôn nhỏ, một con heo mẹ có mắt to và hai mí làm nó chú ý, vì vậy dù có nói thế nào thì đầu Trư Tiểu Hoa đã nổi lên sắc tâm này cũng không chịu đi tiếp. Nó không ngừng chạy đi chạy lại, đảo quanh cái thôn. Trác tiên sinh cũng chỉ đành chấp nhận bò xuống khỏi lưng của nó, ngồi xổm ở một bên xem con kiến leo cây. Như con ngựa thoát cương, Trư Tiểu Hoa lập tức xông vào cái chuồng heo kia, giằng co trọn vẹn gần nửa canh giờ.
Sau đó lợn ta trở về với cảm giác mỹ mãn, còn bọn người Trương Thế Nhân thì mặt đã đen như đáy nồi.
Sau khi trở về, chân cái con Trư Tiểu Hoa thoạt nhìn hùng tráng, khôi ngô và bá khí này có vẻ hơi run, nó lập tức nằm ở dưới bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278855/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.