Lần thứ hai Trương Thế Nhân tỉnh lại đã vào đêm khuya, trong mơ mơ màng màng hắn luôn có cảm giác mình đang cùng một mỹ nhân tuyệt sắc gặp nhau ở trong mộng, thế nhưng mà khi tỉnh lại thì hắn mới nhận ra là hắn không hề nhớ rõ hình dáng của nàng. Có chăng chỉ là một ấn tưởng nhỏ, đó chính là một loại mùi thơm thấm ruột mát gan.
Trên người Mộc Tiểu Yêu cũng có dị hương, nhưng Trương Thế Nhân có thể khẳng định người trong mộng đã quay lưng đi, không nói lấy một câu kia của hắn không phải là Mộc Tiểu Yêu. Bởi vì khí chất của cô gái trong mộng hoàn toàn khác so với Mộc Tiểu Yêu.
Hắn cố sức giơ tay lên, muốn xoa những cái nếp nhăn trên lông mày, nhưng chỉ khẽ động thì đã không nhịn được rên rỉ một tiếng.
- Thanh âm này của ngươi còn rất có hồn a…
Đại Khuyển ngồi ở bên giường, ngay cạnh hắn, cười hắc hắc nói một câu. Câu nói ấy làm cho Tiểu Đinh Điểm đứng ở nơi xa phải xấu hổ, đỏ mặt. Nàng thầm mắng: “Quả nhiên những người bên cạnh Trương Thế Nhân đều không biết xấu hổ”, sau đó lắc lắc cái mông còn không tính là mềm mại và đầy đặn mà chạy ra ngoài.
Đại Khuyển cười ha ha:
- Tiểu mỹ nhân quả nhiên là có chỗ mê người của tiểu mỹ nhân, cái mông nhỏ kia uốn éo làm người cảm thấy xôn xao nha.
Trương Thế Nhân phun ra một ngụm nước miếng, nói:
- Ngươi đều đã từng tuổi này rồi, già mà không đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chien/2278782/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.