Chương trước
Chương sau
Qua tháng giêng, thời tiết vẫn không ấm áp chút nào. Ở thành Gia Trang thậm chí còn có thêm một trận tuyết lớn. Tuy nhiên so với bên kia dãy núi Sơn Khê còn tốt hơn chút. Dù sao trên thảo nguyên không có chỗ chắn gió. Trăm dặm mênh mông ngay cả sườn núi đều không có một cái. Gió từ biên giới phương bắc thổi tới không có gì ngăn cản. Hơn nữa đế quốc Thiên Thuận chỉ có vài thành trì lớn, bởi vì mục dân thích ở trong lều. Nên gió càng thêm mãnh liệt.
Gió có lẫn tuyết, được người thảo nguyên gọi là bão tuyết. Bão tuyết chính là ác mộng của người thảo nguyên. Mà mỗi lần nghĩ tới cái này, người Việt trong thành Gia Trang lại cảm thấy vui vẻ. Dân chúng trong thành Gia Trang không trồng trọt. Ở nơi quỷ quái này, một năm thì có nửa năm là lạnh lẽo, hoa màu dù mọc cũng không cao bằng cỏ dại. Lúc trước bọn họ dựa vào sự tiếp tế của triều đình. Hiện tại dựa vào mậu dịch. Cho nên bọn họ không hề lo lắng tới gió to trời rét. Dù sao lương thực trong thành Gia Trang ăn ba năm cũng không hết.
Bởi vì tuyết rơi, nên Nguyễn Văn Dũng bỏ qua việc thao luyện hàng ngày của biên quân. Nhưng binh lính biên quân không thể về nhà. Bởi vì việc người Bắc Tàu mang ngựa tới buôn bán, khiến cho mọi người không biết liệu đế quốc Thiên Thuận bên kia có phản ứng gì không. Năm Kiến Nghiệp thứ bảy của Đại Nam, tòa thành nhỏ bé này có thể chống đỡ nổi bốn vạn binh mã của Thiên Thuận. Có thể đỡ nổi Thiên Đô Lang, cha của Thiên Đô Lạp. Nhưng Nguyễn Văn Dũng không muốn lúc mình tại nhiệm, lại ngăn không được Thiên Đô Lạp.
- Đã nửa tháng rồi không thấy Trương Thế Nhân tới báo cáo nhỉ?
Đã được thăng làm Hiệu Úy, Nguyễn Văn Trung ngồi chồm hỗm trên mặt đất hút tẩu:
- Cũng không biết là ai mà lại to gan lớn mật hạ độc thủ như vậy. Theo lý thì tiểu tử Trương Thế Nhân kia có võ công không tồi. Dù không thể tu luyện, nhưng đối phó với bảy, tám nam tử tầm thường là không thành vấn đề. Vậy mà lại bị đánh thảm như vậy. Hơn nữa, trong thành Gia Trang này, có ai lại hận hắn?
Nguyễn Văn Trung hút là lá thuốc do chính dân chúng thành Gia Trang tự mình trồng, thường được gọi là Yên Pháo, khá là nặng.
- Nếu không tí nữa chúng ta tới chỗ tướng quân xin nghỉ, đi thăm Trương Thế Nhân?
Phó Trần Tuấn Nghĩa xoa tuyết lên mặt. Dù tuyết rất lạnh, nhưng xoa một lúc khuôn mặt sẽ trở nên ấm áp. Hắn xuất thân từ thám báo, có vài thói quen không sửa được. Đội thám báo lúc trước của hắn đã chết hết. Hắn tình nguyện không làm đội trưởng thám báo, cũng muốn chuyển tới đội ngũ bình thường để làm Ngũ Trưởng. Có đôi khi nhìn thấy chết chóc quá nhiều, sẽ không biến thành lạnh lùng, mà ngược lại sẽ càng sợ chết.
- Tướng quân ra nghiêm lệnh, ai cũng không được phép rời đại doanh.
Nguyễn Văn Trung thở dài:
- Bình thường tiểu tử kia không làm cho người ta thích. Nhưng vài ngày không gặp lại thấy nhớ hắn.
- Đội trưởng, ngài nhớ Trương Thế Nhân, hay là nhớ tới lẩu thịt chó?
Trần Đức Nhân sát lại gần, cười hỏi.
- Khốn nạn, đồ khỉ gió, biến đi! Ta đây là người coi trọng tình cảm huynh đệ, ngươi thì hiểu gì?
Nguyễn Văn Trung nhìn Trần Đức Nhân, nói:
- Ngươi nhìn bộ dáng tiểu nhân của ngươi mà xem. Một chút nghĩa khí cũng không có. Nói thật, nếu đối diện sống chết, ta nghĩ ngươi là người đầu tiên phản. Trong lòng chỉ nhớ thương thịt chó mà không nghĩ tới đồng bào. Ông đây coi như thấy rõ bản tính của ngươi. Cái hôm Trương Thế Nhân bị đánh trọng thương, nếu ngươi ở đó, khả năng là chạy trốn trước.
Trần Đức Nhân đỏ mặt, muốn cãi lai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Nguyễn Văn Trung hít môt hơi thuốc, nói:
- Chúng ta ở chung một cái doanh, coi như là có duyên phận, vậy nên phải quý trọng. Trương Thế Nhân là huynh đệ của chúng ta, mệnh của hắn đều cột chung với chúng ta trên hoành đao. Hắn bị ức hiếp, chúng ta không thể ngồi yên không quan tâm. Tí nữa ta sẽ năn nỉ tướng quân, ngày mai dẫn theo đội điều tra!
Phó Trần Tuấn Nghĩa gật đầu mạnh:
- Đội trưởng nói không sai. Có ngài làm đội trưởng, chúng tôi chính là tu luyện mấy đời. Nếu Trương Thế Nhân biết, cũng sẽ cảm động.
Đang nói, bỗng nhìn thấy ở phía xa xa đại doanh đột ngột xuất hiện một đội nhân mã, đều khoác áo bào trắng cho nên tới gần mới nhìn thấy rõ. Bọn họ đều cưỡi ngựa cao to, nhân số không nhiều lắm, chỉ khoảng ba tới năm mươi người. Người cầm đầu lấy lệnh bài từ thắt lưng đưa cho binh lính bảo vệ. Binh lính nhìn nhìn, vội vàng chạy vào trong đại doanh, đi tới hướng lều lớn của Nguyễn tướng quân.
- Người nào mà kiêu ngạo vậy nhỉ? Tới cửa chính đại doanh cũng không xuống ngựa.
- Cả Hữu Kiêu Vệ gộp lại cũng không có hai nghìn kỵ binh. Chiến mã của những người này nhìn xa xa đã biết không phải là tục vật. Chắc chắn là có lai lịch lớn.
Nguyễn Văn Trung vừa nói xong, đã thấy Nguyễn Văn Dũng đi ra từ lều lớn, nhìn nhìn về hướng cửa doanh, sửa sang lại y quan rồi bước nhanh tới.
- Nghe nói triều đình phái Chấp Pháp Sứ của Đại Lý Tự và Binh Bộ tới tuần tra. Chẳng lẽ đám này là bọn họ?
Trần Đức Nhân suy đoán nói.
Nguyễn Văn Trung trừng mắt nhìn hắn:
- Thế nào? Thấy đại nhân vật từ triều đình tới, tính toán đút lót nịnh bợ?
Trần Đức Nhân nén giận, đứng lên đi về hướng doanh trướng. Nguyễn Văn Trung nhìn bóng lưng của hắn, cười lạnh một tiếng:
- Phó Trần Tuấn Nghĩa, ngươi có biết vì sao lần nào ta cũng không bố trí Trần Đức Nhân ở đằng sau lưng không?
- Không biết, vì sao?
Nguyễn Văn Trung nói:
- Người này lắm tư tâm, nhưng lại không có gan dạ. Lúc nói chuyện, ánh mắt thường lập lòe, chứng tỏ hắn tâm địa bất chính. Người như vậy, ta không dám giao sau lưng cho hắn. Trên chiến trường chém giết, mạng của các huynh đệ vốn không biết lúc nào thì bị mất. Nhưng lão tử sẽ không để ngay cả đường lui cũng bị đoạn.
- Không thể nào.
Phó Trần Tuấn Nghĩa kinh ngạc nói:
- Ta thấy Trần Đức Nhân không tồi mà.
- Ngươi thấy không tồi?
Nguyễn Văn Trung chân thành nói:
- Nếu thực sự gặp nguy hiểm, ta có thể bảo các ngươi ngăn cản ở phía sau. Người như hắn… chỉ có thể chạy trốn tới phía sau các ngươi. Dù Trương Thế Nhân sợ chết, nhưng Trương Thế Nhân rất nghĩa khí. Gặp phải chuyện, hắn sẽ không chạy trốn. Cho nên ta mới coi các ngươi như huynh đệ, coi Trương Thế Nhân như huynh đệ.
Phó Trần Tuấn Nghĩa cảm động nói:
- Có ngài ở đây, là hạnh phúc của đội!


Nguyễn Văn Dũng vụng trộm nhìn vị thái giám ngồi trên ghế chính kia, trong lòng dù căm tức nhưng không thể phát tác. Dù sao thân phận của tay thái giám này rất đặc thù. Là thái giám cầm bút của Ngự Thư Phòng. Đây chính là người bên cạnh Hoàng Đế bệ hạ. Có đôi khi một câu tùy ý của hắn, có thể thay đổi cả tiền đồ của một người.
- Ngô công công, không thể tiếp đón từ xa, có chỗ nào thất lễ, mong công công chớ trách.
Nguyễn Văn Dũng ôm quyền nói.
- Nguyễn tướng quân khách khí.
Ngô Bồi Thắng ngồi ở ghế của Nguyễn Văn Dũng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười, nói:
- Ta phụng ý chỉ của bệ hạ, đi theo các vị đại nhân của Đại Lý Tự và Binh Bộ tới kiểm tra các khoản quân vụ của bốn đạo. Tự nhiên không dám trắng trợn tuyên dương. Nếu như tới đâu cũng bị người ta biết trước, thì không dễ dàng tra xét. Làm không tốt nhiệm vụ bệ hạ giao, trở về Thanh Long, mấy người chúng tôi cũng không có quả ngon mà ăn.
Nguyễn Văn Dũng rất ghét giọng điệu nói chuyện của tay thái giám này. Nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài:
- Công công nói rất đúng. Mục đích của công công tới đây là kiểm toán, vậy thì ta sẽ sai người mang sổ sách đó lên.
- Không vội.
Ngô Bồi Thắng khoát tay cười nói:
- Đã tới thì không vội. Trên đường chạy tới đây ta gặp phải gió tuyết lớn, khá là vất vả… Như thế nào, Nguyễn tướng quân không có ý định mời chúng tôi uống chén rượu ấm áp thân thể?
- Là ta sơ sót.
Nguyễn Văn Dũng vội vàng quay người phân phó thân binh chuẩn bị rượu và thức ăn. Sau đó phân phó người tùy thời mang sổ sách lên.
- Ta là người ghét tuyết rơi nhất. Thoạt nhìn trắng tinh nhưng lại cực kỳ bẩn thỉu. Y phục trên người dính phải tuyết, không bao lâu liền nhăn nhúm khó coi… Nguyễn tướng quân, không ngại mang cho ta một bộ áo để thay chứ?
Nguyễn Văn Dũng nói:
- Mời công công tới thư phòng của ta. Ta dẫn đường.
Ngô Bồi Thắng nhẹ gật đầu, đứng lên, nói với các quan viên Đại Lý Tự và Binh Bộ:
- Trong chốc lát đồ ăn mang lên, mời chư vị đại nhân dùng trước, không cần đợi ta. Ta thay quần áo liền quay lại.
Người của Đại Lý Tự và Binh Bộ vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói:
- Công công tùy tiện, chúng tôi chờ là được.
Ngô Bồi Thắng cũng không nhiều lời, đi theo sau Nguyễn Văn Dũng. Đợi tới thư phòng, Ngô Bồi Thắng bỗng cười nói:
- Trước khi tới Gia Trang, ta đã tới núi Ngọa Tiên bái kiến Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Đường Công Nguyễn Viễn Sơn. Lúc nói chuyện phiếm, Đường Công có đề cập tới Nguyễn tướng quân. Ngài ấy nói rằng ngươi là một nhân tài hiếm có. Thành tựu tương lai nhất định ở trên ngài ấy. Ta nghĩ, một tướng tài như vậy không thể để mai một. Cho nên sau khi về ta sẽ đề cập với bệ hạ.
Ngô Bồi Thắng đột ngột thay đổi thái độ, khiến cho Nguyễn Văn Dũng có chút không hiểu. Nhưng hắn cũng là người tâm tư nhạy bén, lập tức ôm quyền nói:
- Đa tạ công công. Trong thư phòng của ta có trà ngon từ Giang Nam chuyển tới. Nếu không công công uống một chén làm ấm thân thể?
- Cũng tốt, một đường từ kinh thành tới Tây Bắc, rất khó lại được uống trà Giang Nam. Nhất là tới Sơn Động Đạo, trong thư phòng của Tổng Đốc Viên Sùng Vũ tìm không ra trà nào ra hồn.
Ngô Bồi Thắng vừa nói, vừa đi vào thư phòng của Nguyễn Văn Dũng, rồi ngồi xuống bên cạnh lò lửa, vươn tay hơ lửa. Không bao lâu hơi nước bốc lên từ trên người hắn. Nguyễn Văn Dũng đích thân ngâm lá trà, đặt ở bên cạnh Ngô Bồi Thắng, nói:
- Công công đường xa mà tới, trên đường chắc hẳn là rất vất vả.
- Vì bệ hạ làm việc, không thể nói vất vả.
Ngô Bồi Thắng nhận lấy chén trà, trầm ngâm một lát, nói:
- Đã gặp tướng quân rồi, ta liền nói thẳng… Ta tới núi Ngọa Tiên trước, là vì ta và Đường Công có chút giao tình. Đường Công cố ý nhắc tới ngươi… không phải như ta vừa nói, là nhân tài hiếm có… nhưng những điều ngài ấy nói, ta nghĩ, trong lòng Nguyễn tướng quân chắc cũng rõ ràng. Ta sẽ không nhiều lời nữa. Ta chỉ hỏi… Nguyễn tướng quân đã chuẩn bị xong chưa?
- Không biết… công công cần ta chuẩn bị cái gì?
Nguyễn Văn Dũng căng thẳng, sắc mặt có chút thống khổ.
- Nếu tay Trương Thế Nhân kia đã là mật thám mà đế quốc Thiên Thuận phái tới, cố gắng mua chuộc tướng lãnh biên quân Đại Nam để lấy tình báo. Vậy thì việc này tất nhiên không thể trì hoãn. Nếu như Nguyễn tướng quân đã chuẩn bị xong, vậy thì ta phân phó cho Chấp Pháp Sứ của Đại Lý Tự bắt người. Bắt được người ta sẽ đi luôn. Ngươi viết tấu chương, lúc ta rời đi, ta giúp ngươi mang về Thanh Long đệ trình cho bệ hạ.
- Liệu… liệu có thể dùng biện pháp khác không?
Nguyễn Văn Dũng nhịn không được hỏi.
- Nguyễn tướng quân… lẽ nào người cho rằng… những việc mà ta nói cho ngươi là chuyện nhỏ? Một khi nó trở nên lớn, thì chúng ta đều phải rơi đầu!
- Ta biết…
Sắc mặt của Nguyễn Văn Dũng trông càng khổ sở hơn. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng như bị một thanh dao găm xoắn lấy.


- Rõ ràng thành Gia Trang thu thuế má cũng đủ tự cung tự cấp. Vậy mà hàng năm ngươi còn muốn hướng Binh Bộ đòi tiền lương. Chỉ riêng điều này, nếu bệ hạ biết, nhất định sẽ không tha. Ta nói thẳng, nếu không phải ta và Đường Công có giao tình, thì ta chẳng quan tâm tới việc này. Vậy mà ngươi còn do dự. Chẳng lẽ ngươi muốn ta bẩm báo chi tiết lên trên? Quân đội… lại mở kỹ viện, sòng bạc. Bệ hạ mà biết việc này, chỉ sợ sẽ tức giận mà lật bàn.
- Đường Công niệm ngươi là cháu mới giúp ngươi. Chẳng lẽ ngươi không lĩnh tình?
- Ta biết rồi.
Nguyễn Văn Dũng hít sâu một hơi, cười khổ nói:
- Là do ta quá tham. Nhưng bây giờ lại quy tội cho người khác… Thôi… lát nữa ta sẽ phái người đi bắt Trương Thế Nhân.
- Bắt một mình Trương Thế Nhân là chưa đủ.
Ngô Bồi Thắng cười cười nói:
- Nếu hắn là mật thám do Thiên Thuận bên kia phái tới, bị người tra ra được, dù sao cũng phải có một quá trình chứ? Làm sao tra được? Đồng lõa là ai? Đã mua chuộc được những ai? Những điều này ngươi đều phải chuẩn bị. Chuẩn bị xong thì nói cho ta. Chúng ta lần lượt bắt người, một tên cũng để thoát.
- Bắt một mình Trương Thế Nhân còn không được?
Nguyễn Văn Dũng đứng phắt dậy, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
- Bắt một người? Ngươi cho rằng Đại Lý Tự và Binh Bộ dễ bị lừa như vậy? Hay là ngươi cảm thấy… bệ hạ hồ đồ nhìn không ra?
Ngô Bồi Thắng cười lạnh:
- Nhìn ngươi chắc không có tâm tư đó. Ta chỉ điểm ngươi một câu… tay Trương Thế Nhân kia đã có quân chức, tự nhiên là phải thu mua đội của hắn. Người trong đội của hắn, tự nhiên là đồng lõa của hắn, đều là những kẻ bán rẻ cơ mật của triều đình. Một đội năm mươi người… chết một nửa mới coi như là đủ số. Nếu Nguyễn tướng quân không hạ thủ được, vậy thì lát nữa ngươi tập hợp người lại, ta sẽ sai người của ta động thủ.
- Tra ra mật thám, coi như là một quân công.
Ngô Bồi Thắng cười cười nói:
- Ta chúc mừng Nguyễn tướng quân trước. Có khả năng lúc ta trở về kinh thành, bệ hạ trong lòng vui mừng, Nguyễn tướng quân có thể từ Tiểu Tướng Ngũ Phẩm thăng lên hai cấp làm Trung Tướng Tứ Phẩm. Mặc dù không phải là Ưng Dương Hổ Bí Hùng Vũ Chấn Uy, nhưng làm tới Quả Nghị Trung Tướng là không có vấn đề.
- Danh sách, Nguyễn tướng quân có ghi không?
Thanh âm của hắn lộ ra một tia lạnh lẽo.
Nguyễn Văn Dũng có chút chần chừ, chậm rãi đi tới trước bàn, cầm bút lông lên, nhúng vào mực, chậm rãi viết bốn chữ lên một tờ giấy trắng: Chủ phạm Trương Thế Nhân…
Viết xong bốn chữ này, biểu lộ của hắn đã dữ tợn có chút đáng sợ. Tay cực kỳ run, khiến cho mực từ bút lông rớt xuống không ít. Cũng không biết bao lâu, hắn mới nặng nề viết tiếp xuống giấy.
Tòng phạm: Đội trưởng chữ Giáp Quả Nghị Hiệu Úy Nguyễn Văn Trung… Đội phó Bồi Nhung Hiệu Úy Lưu Tam Sinh, Thập Trưởng Trần Đức Nhân…
Một danh sách dài các tên, tổng cộng là hai mươi lăm người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.