Chương trước
Chương sau
Nguyễn Viễn Sơn xuất thân từ Nguyễn gia ở Thanh Long. Phụ thân của hắn là Nguyễn Loan, Quận Công Khai Quốc. Bởi vì quân công lớn lao mà được phong là Quốc Công. Hắn là con trai trưởng. Sau khi Nguyễn Loan chết, phong hào Đường Công liền do hắn kế thừa. Thế gia ở Thanh Long, lớn nhất là họ Nguyễn. Tiếp theo là họ Lưu, họ Ngu. Thanh Long ở Hà Tây Đạo, cách Sơn Đông Đạo ba nghìn bảy trăm dặm.
Đại Nam chọn người tài, chủ yếu là thông qua khoa cử. Nhưng không thể phủ nhận rằng, người cầm quyền chính thức đều xuất thân từ thế gia. Thượng Thư, Môn Hạ, Trung Thư Tam Tỉnh, Lục Bộ quan viên, quan to từ Tứ Phẩm trở nên, mười phần thì có chín phần xuất thân từ thế gia. Đại Nam có hai mươi bốn đạo, hai mươi bốn vị Tổng Đốc. Những vị Đại tướng biên cương có quyền thế ngút trời này, chỉ có Tổng Đốc của Hà Bắc Đạo là Viên Sùng Vũ xuất thân từ Hàn Môn.
Dù ở phẩm cấp, Đại tướng quân của mười sáu vệ thấp hơn Tổng Đốc của các đạo, nhưng quân chính tách ra. Tổng Đốc chính là quan lớn Nhị Phẩm. Nhưng không có quyền điều phối chiến binh của mười sáu vệ. Thủ hạ cũng chỉ là quận binh của các châu quận. Mà so về sức chiến đấu, quận binh sao có thể so sánh được với chiến binh.
Mà Đại tướng quân của mười sáu vệ đều là người bệ hạ tín nhiệm nhất. Cũng không sai biệt lắm đều có tước hiệu Quốc Công. Tổng Đốc các đạo, thấy những vị Đại tướng quân này, ngược lại phải hành lễ. Tiền triều dùng phẩm cấp để định tôn ti. Mà Đại Nam thì dùng tước vị để định tôn ti. Chẳng hạn như Quốc Công của tiền triều, nếu quan chức chỉ là Ngũ Phẩm, nhìn thấy quan viên Lục Phẩm cũng phải hành đại lễ. Thế nhưng ở Đại Nam, tước vị cao hơn quan chức.
Đại tướng của hai mươi bốn đạo, không có một vị nào có tước vị cao hơn Huyện Hầu.
Còn Đại tướng quân của mười sáu vệ, ngoại trừ Hổ Phù của Binh Bộ và ý chỉ của Hoàng Đế ra, cho dù là quan to Nhất Phẩm như Trung Thư, Môn Hạ, Thượng Thư Tam Tỉnh, cũng không có quyền lợi điều động. Mà ngoại trừ chiến binh ra, chiến lực đứng kế của binh mã Đại Nam là môn binh nằm trong tay các Thân Vương. Những Thân Vương này ở lãnh địa của mình, chẳng khác nào Hoàng Đế. Trang bị và vật tư cho binh lính không lấy từ triều đình, mà từ phủ kho của bọn họ. Môn binh chính là lực lượng vũ trang thân cận của Thân Vương, tự nhiên cam lòng đầu nhập. Cho nên trang bị của môn binh vô cùng tốt.
Còn trang bị vật tư cho quận binh các nơi thì do triều đình cung cấp một nửa. Nửa còn lại thì do quan phủ địa phương tiếp tế. Nhưng quan phủ địa phương thu thuế, phần lớn đều phải nộp lên kho lúa của quốc khố. Còn thừa không nhiều lắm. Nếu gặp phải quan lại tham tài, lại càng không có tiền trang bị cho quận binh. Cho nên chiến lực của quận binh kém rất xa chiến lực của môn binh.
Trong mười sáu vệ, thì có mười vệ đóng ở khắp nơi. Hai vệ đóng ở Đông Đô, bốn vệ đóng ở đông, tây, nam, bắc Thanh Long.
Nguyễn Viễn Sơn tọa trấn Tây Bắc Đại Nam, quyền lực dù không bằng Tổng Đốc Sơn Đông Đạo Dương Thiện Thần, nhưng Dương Thiện Thần gặp hắn cũng phải khách khí.
Cho nên thái giám cầm bút Ngự Thư Phòng Ngô Bồi Thắng cho dù có được sủng ái hơn nữa ở trong cung, cũng không dám làm càn trước mặt Nguyễn Viễn Sơn. Hắn là người thông minh, cho nên hiểu một đạo lý rằng. Cho dù Hoàng Đế đối xử tốt với hắn hơn nữa, nhưng một khi hắn đắc tội Nguyễn Viễn Sơn, Hoàng Đế sẽ không đứng về phía hắn. Nếu Nguyễn Viễn Sơn giận dữ giết hắn, Hoàng Đế nhiều nhất cũng chỉ hạ chỉ trách cứ một phen mà thôi.
Hoạn quan của Đại Nam không có thực quyền, dù sủng hạnh cũng không có tác dụng gì.
Nhất là Tổng Đốc các đạo, Đại tướng quân của các vệ, những người này càng không thể đắc tội.
Trong doanh trại đại quân trên núi Ngọa Tiên, giữa sườn núi có một cây hòe lớn. Dưới cây hòe là một cái đình nghỉ mát. Chọn chỗ này xây đình nghỉ mát là rất hợp. Lợi dụng một tảng đá lớn chìa ra ngoài để xây, có thể nói là xảo đoạt thiên công. Từ xa nhìn sang, nó giống như cái mũi của núi Ngọa Tiên vậy.
Chỉ là thời tiết này không thích hợp ngồi ở đây hóng mát.
Vừa qua năm mới, Hà Đông Đạo là nơi lạnh nhất ở phía Tây Bắc Đại Nam. Chỗ này xây ở giữa sườn núi, càng thêm lạnh giá. Xung quanh không có chỗ chắn gió lùa, gió từ triền núi thổi tới giống như dao găm cắt vào mặt vậy, rất là đau.
Ngô Bồi Thắng nắm chặt áo khoác dày bằng da cừu, nhưng vẫn thấy gió lạnh dễ dàng luồn vào trong áo của mình. Ngồi ở chỗ này, khiến hắn thật khó mà ngồi yên. Nếu là vào mùa hè, ngồi ở đây tuyệt đối là thích hợp. Nhưng vào mùa đông, thì có thể đông chết người.
- Quốc Công gia của ta, sao lại chọn nơi này.
Ngô Bồi Thắng đông lạnh tới nước mũi chảy ròng, đi qua đi lại trong đình.
Nguyễn Viễn Sơn ngồi ở ghế đá nhìn Ngô Bồi Thắng, cười cười, áy náy nói:
- Ngươi cũng biết đấy, chỗ này dù lạnh, nhưng mà có chỗ tốt.
- Nơi này thì có thể có chỗ tốt gì?
Ngô Bồi Thắng giậm chân, hiếu kỳ hỏi.
- Ai cũng nhìn được ta mời ngươi uống rượu. Nhưng không ai nghe được ta và ngươi trò chuyện cái gì. Ta hẹn gặp công công ở đây, công công chắc hẳn đã đoán ra được chuyện mà ta muốn nói. Bằng không… công công sao có thể trở thành hồng nhân trước mặt bệ hạ.
Nguyễn Viễn Sơn vẫn mặc bộ triều phục Quốc Công đơn bạc, nhưng sắc mặt không thay đổi chút nào. Gió núi thổi mạnh, nhưng cho dù là Ân Phá Sơn có tu vị cao nhất trong Thất Hổ Tướng cũng không dám ở chỗ này lâu. Dù một thân khổ luyện cực kỳ lì lợm, nhưng gió lạnh như cắt, đao kiếm bình thường làm sao có thể so sánh.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Ngô Bồi Thắng có chút thay đổi.
- Đường Công, lần này là người của Đại Lý Tự và Binh Bộ tuần tra, chúng tôi chỉ đi theo mà thôi…
Hắn còn chưa dứt lời, Nguyễn Viễn Sơn đã khoát tay ngăn cản.
Nguyễn Viễn Sơn mở cái hộp cơm ra, khẽ cười nói:
- Chẳng lẽ công công không hiếu kỳ, ở nơi lạnh giá này ta có thể mời công công ăn cái gì? Rượu có thể hâm nóng, nhưng món ăn bưng liền đông cứng rồi.
- Hiếu kỳ.
Ngô Bồi Thắng gật đầu nói.
- Chỉ có một món này, công công đừng nghĩ Nguyễn mỗ keo kiệt là tốt rồi.
Nguyễn Viễn Sơn đẩy hộp cơm tới trước mặt Ngô Bồi Thắng. Ngô Bồi Thắng nhìn xuống, con mắt trợn to. Trong hộp cơm là một tờ giấy, nhưng là một tờ giấy đặc biệt.
- Ta biết công công là người quận Giang Đô, Giang Hoài Đạo. Mấy năm trước ở trong thành Giang Đô, ta từng mua một tòa nhà ở đó. Vốn định đợi lúc nào rảnh rỗi thì tới đó hưởng thụ phong cảnh của Giang Nam. Nhưng tiếc rằng luôn không có cơ hội. Tòa nhà này một mực không có người ở, sắp hoang phế rồi. Ta đóng quân ở Tây Bắc, không có ý chỉ của bệ hạ thì không được vọng động. Muốn tới Giang Đông hưởng thụ chỉ sợ là không có cơ hội. Công công thanh liêm không thu vàng bạc. Nhưng trong nhà cũng không còn thân nhân, tương lai xuất cung cũng cần phải tìm một nơi dưỡng lão…
- Không được!
Ngô Bồi Thắng vội vàng từ chối:
- Nếu để cho bệ hạ biết được việc này, cho dù ta có mười cái đầu cũng không đủ chém!
- Bệ hạ biết sao được?
Nguyễn Viễn Sơn cười cười:
- Mặc dù bệ hạ biết, cũng sẽ giả bộ như không biết. Đối với người thân tín ở bên cạnh, từ trước tới nay bệ hạ đều mềm lòng. Hơn nữa công công yên tâm. Ta cũng không cầu công công điều gì trái ý với bệ hạ.
- Thật không?
- Thật.
Ngô Bồi Thắng nhìn xuống núi. Thấy người trong đại doanh giống như những con kiến. Hắn cười cười cất kỹ khế ước nhà, sau đó hành lễ nói:
- Vậy thì ta liền cảm ơn sự hùng hồn của Đường Công rồi.


Trương Thế Nhân không biết mình về nhà như thế nào. Hắn ở tại một tòa độc viện phía sau Phường Nguyên Bảo. Lúc hắn tỉnh lại lần thứ hai, thì đã nằm thoải mái trên giường lớn rồi. Lần thứ hai tỉnh lại, trong bụng vẫn đau như lửa đốt, đầu cũng đau dữ dội, toàn thân đều sưng vù. Chính là mí mắt cũng không thoát. Một đôi mắt lớn cơ hồ bị đóng lại, chỉ có thể mở ra khe hở nhỏ.
Nhìn cái gì đó cũng mơ hồ. Cổ họng đau rát, không phát ra được thanh âm.
Hắn giãy dụa, cố gắng ngồi xuống. Lại phát hiện mình không thể nhúc nhích. Tứ chi bách hải, không chỗ nào không đau. Bởi vì cổ đau rát khó chịu, muốn lên tiếng lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Nhưng hắn biết đây chắc chắn là phòng của hắn. Bởi vì trong phòng có một mùi thơm quen thuộc. Mùi kia là từ Mộc Tiểu Yêu. Nàng là một nữ tử có hương thơm kỳ dị, khiến người ta thoải mái. Có nàng trong phòng, liền bớt đi không ít tiền mua đàn hương.
Mà mùi thơm trên người nàng, còn thơm hơn đàn hương không biết bao nhiêu lần.
- Có ai ở đây không?
Mất một phen khí lực hắn mới nó ra được câu này.
- Đại chưởng quầy, ngài đã tỉnh.
Thanh âm không phải là Mộc Tiểu Yêu. Nàng sẽ không gọi mình là đại chưởng quầy. Dù Trương Thế Nhân đau đầu như muốn nứt, nhưng thần chí vô cùng tỉnh táo. Từ thanh âm, hắn có thể đoán ra được đó là Kim Phượng, một trong bốn người chia bài của Phường Nguyên Bảo. Cái tên dù hơi tục, nhưng Kim Phượng xác thực là một mỹ nữ.
Hơn nữa trải qua Trương Thế Nhân dạy dỗ, lại khổ luyện một năm, bản lĩnh đổ xúc xắc của nàng tuyệt không thể khinh thường. Trong hai năm qua, chưa có một khách nhân nào có thể thắng được nàng. Đương nhiên, trước khi Trương Thế Nhân chưa tới thế giới này, căn bản là không có xúc xắc.
Kim Phượng là một thiếu nữ mười bảy tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Đẹp nhất là cái miệng nhỏ của nàng, cực kỳ dụ dỗ. Nàng là một cô nhi trong thành Gia Trang. Phụ thân là biên quân, có một lần lúc tuần tra bị chó rừng bao vây rồi cắn chết. Ngay cả xương cốt cũng không để lại một căn. Mẫu thân bị bệnh không dậy nổi, qua hai năm thì buông tay.
Kim Phượng có dáng người không tồi. Dù không bằng Mộc Tiểu Yêu, nhưng cũng được coi là mỹ nhân xinh đẹp. Bàn tay của nàng rất linh xảo, bằng không đã không trở thành một trong bốn người chia bài giỏi nhất của Phường Nguyên Bảo nhanh như vậy.
Vào cái ngày Phường Nguyên Bảo khai trương, mẹ nàng bị chết bệnh, Trương Thế Nhân liền thu nàng làm người chia bài. Cẩn thận bồi dưỡng, hiện tại đã trở thành người mà Phường Nguyên Bảo không thể thiếu.
- Hai mắt nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn biết muội ở đây.
Trương Thế Nhân nói dối chưa từng đỏ mặt. Hơn nữa, hiện tại cho dù mặt của hắn có đỏ, cũng không ai nhìn ra.
Trương Thế Nhân uống hết chén nước mà Kim Phượng đưa, mới thấy cổ họng dễ chịu hơn chút, nhẹ giọng hỏi:
- Ta về đây kiểu gì?
Kim Phượng vịn Trương Thế Nhân nằm thoải mái một chút, kéo chăn lên cho hắn:
- Là biên quân tuần tra nhìn thấy ngài. Lúc ấy ngài nằm trên đường cái, cả ngươi như bị ai đó đánh. Vừa lúc đội trưởng biên quân tuần tra là Nguyễn Văn Trung đi qua. Thế nên hắn lập tức đưa ngài trở về đây. Nhị chưởng quầy vội vàng mời lang trung tới xem. Lại nhìn không ra vì sao ngài bị thương. Vừa nãy Nguyễn tướng quân cũng tự mình tới. Ngài chưa tỉnh, Nguyễn tướng quân ngồi một lát liền đi, vả lại còn phân phó ta chiếu cố ngài.
Nói tới đây, Kim Phượng nhịn không được rơi nước mắt vì đau lòng.
- Ai lại xấu xa hung ác, đánh ngài thành như vậy.
- Ách…
Bản thân Trương Thế Nhân còn hồ đồ. Hắn cũng rất muốn tin là mình bị người ta đánh.
- Trời tối nhìn không thấy rõ. Bị một người che mặt đánh ngất đi. Ta không biết là ai.
- Nguyễn tướng quân nói muốn nghiêm tra. Biên quân xuất động hai đội tìm kiếm cả thành.
- Không có việc gì… Yên tâm đi.
Trương Thế Nhân cười khổ một tiếng. Hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, không phải là Đỗ Hồng Tuyến gây nên cho mình. Nói không chừng là nam tử áo xanh kia giở trò quỷ. Nhưng không oán không cừu, vì sao hắn lại biến mình thành như vậy? Lúc ấy ở Hải Dương Quán, Trương Thế Nhân đã cảm thấy nam tử áo xanh kia nhìn mình với ánh mắt bất thường. Về sau ở quán thịt chó Kê Kê, hắn đã ngà ngà say, khiến hắn mất đi cảnh giác. Nhưng nam tử áo xanh kia thoạt nhìn không giống với kẻ ác a?
- Ngài bảo người ta làm sao yên tâm. Đại chưởng quầy… ngài còn đau không?
Kim Phượng rơi lệ, nhìn mặt Trương Thế Nhân sưng như cái đầu heo, đau lòng hỏi.
- Dưỡng thương mấy ngày là đỡ thôi.
Trương Thế Nhân thở dài, bỗng nhớ tới một chuyện. Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi. Kim Phượng thấy sắc mặt khác thường của hắn, vội vàng hỏi:
- Sao vậy, có phải là rất đau không? Để ta đi mời lang trung tới.
- Không phải… chỉ là cảm thấy có chút không ổn.
Trương Thế Nhân có chút thống khổ, do dự một lát, nói:
- Toàn thân không có chỗ nào là không đau, nhưng vì sao… vì sao chỗ kia lại không có cảm giác gì? Kim Phượng, muội nói cho ta biết… có phải chỗ đó bị hỏng rồi hay không?
Kim Phượng đỏ mặt, nhịn không được lắc đầu:
- Không có… là ta phục thị ngài nằm xuống. Lúc ấy ngài trần truồng, cho nên ta có nhìn thấy. Chỗ đó… chỗ đó vẫn tốt… chỉ là… thoạt nhìn lớn hơn nhiều.
- Nhưng vì sao không cảm thấy cái gì?
Trương Thế Nhân lo lắng hỏi:
- Nếu như hỏng…
Kim Phượng nhẹ nhàng kéo chăn ra, nhìn trộm một cái, sắc mặt càng đỏ hơn:
- Vẫn dựng thẳng, nhìn thật dọa người.
- Ta không nhúc nhích được, muội thử động vào xem, xem ta có cảm giác gì không.
- A…
Kim Phượng đỏ mặt lên, muốn dùng tay sờ vào lại không dám, sợ Trương Thế Nhân bị đau. Dù tay của nàng rất linh hoạt, nhưng vẫn lo lắng. Cuối cùng nàng cắn môi, cúi người há miệng muốn ngậm lấy.
Trương Thế Nhân thấy đầu bớt đau, không khỏi may mắn:
- May mắn, may mắn, cảm giác vẫn bình thường. Muội lại thử lần nữa, miệng mở to hơn.
Kim Phượng đỏ mặt, lè cái lưỡi thơm nhẹ nhàng liếm liếm vật kia, giống như là mát xa một vòng. Sau đó há to mồm muốn nuốt vào. Thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng uể oải ngồi thẳng người:
- Đại chưởng quầy… Sưng quá lớn… ta… miệng ta không vừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.