Cả đêm hôm đó, hắn túc trực bên giường cô, chỉ sợ cô lại rơi vào tình trạng nguy kịch, hoặc khi tỉnh dậy, một 
lần nữa tìm đến cái chết. Hắn không muốn phải thể nghiệm cảm giác cả người rơi vào hầm băng thêm lần nào nữa, cũng không muốn tiếp tục nhìn cô phải chịu thêm tổn thương. 
Lần nữa cô tỉnh lại thì đã là xế chiều hôm sau, từng mảng hồng quang rực rỡ chói lọi xuyên qua cửa kính, hắt lên nền đất lạnh lẽo. Cô gái đang ngủ say từ từ mở mắt, đôi đồng tử thanh lãnh mê mang như còn đang ngái ngủ. Trong căn phòng chỉ có tiếng thở nhẹ cùng tiếng gõ bàn phím "lạch tạch". Cô nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy người đàn ông ngồi đó, máy tính cùng một chồng tài liệu đặt trên bàn, những ngón tay thon dài nhảy liên tục trên những ô chữ. 
Tư Đồ Thần như cảm nhận được sự khác thường, ngước mắt lên, lại vô tình bắt gặp cặp mắt ảm đạm vô hồn như một con rối của cô. Hắn đặt cặp kính gác trên sống mũi xuống, đứng dậy đi lại chỗ cô, vươn tay muốn chạm vào gương mặt tái nhợt: "Tỉnh rồi?" 
Mộc Miên nghiêng đầu tránh né sự đụng chạm, né đi bàn tay ghê tởm đã nhuốm đầy máu tươi của người thân cô. đôi con ngươi không kiêng nể gì mà nhìn thẳng vào mắt hắn. 
Người đàn ông bị nhìn như vậy, thì tim cũng đau như muốn vỡ ra, thu tay lại, như sợ làm phiền đến cảm xúc của cô mà nhẹ giọng: "Có cảm thấy đau hay khó chịu nữa không?" 
Cô vẫn im lặng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/1729467/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.