Chỉ vài chữ nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác khó tả. Còn chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đã đồi sắc mặt, thở dài: "Cậu đi theo tôi."
- - - - - - - - Trong phòng V I P - - - - - - - -
Mộc Miên sắc mặt trống rỗng ngồi trên giường bệnh, bàn tay đặt trên vùng bụng phẳng lì. Cô vậy mà... có thai với hắn?
Mặc dù cô hận hắn đến thấu xương, nhưng đằng sau nỗi hận từ tận cốt tủy đó, thì lại là một tình yêu mù quáng không lối thoát. Đứa trẻ trong bụng cô, là kết tinh của tội lỗi, là đứa trẻ lẽ ra không nên tồn tại trên đời, cô không thể nhẫn tâm mà ghét bỏ nó. Thiết nghĩ, đứa bé này là con của một kẻ ác độc như hắn, nhưng đồng thời, nó cũng là con của cô, là mối liên hệ chặt chẽ và rõ ràng nhất giữa hai người. Đến con cũng có rồi, hắn chắc sẽ thay đổi chứ? Nếu như hắn thay đổi, vì đứa bé, cô cũng sẽ cam nguyện ở bên cạnh hắn, bỏ qua những chuyện trước đây...
Đang suy nghĩ lan man thì cửa bị đẩy ra, người đàn ông mang theo khí thế như gió lạnh mùa đông bước vào, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Cô không hiểu ánh mắt đó có nghĩ là gì, chỉ đáp trả hắn bằng một ánh nhìn đầy hi vọng, gò má ửng hồng: "A Thần, em... con của chúng ta..."
"Phá nó đi."
Cô sững người, ba chữ rơi xuống như sấm đánh ngang tai, cổ họng nghẹn lại, đôi mắt bần thần, tưởng như không thể tin nổi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/1729465/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.