Trong không gian yên tĩnh nồng nặc mùi máu tươi và thuốc súng vang lên những tiếng khóc đứt quãng: "Cha..., mẹ...? Hức... nghe, nghe con nói... mẹ à..., sao... cha không nhìn con... vậy? Sao... không ai trả lời con...? Hức..."
Một lát sau, giọng cô cũng im bặt, toàn bộ không gian chìm vào trong tĩnh mịch. Mắt cô vẫn đang mở lớn nhìn thi thể đã sắp lạnh của cha mẹ mình, chỉ là đôi mắt đó đã không còn tiêu cự.
Tư Đồ Thần đi tới cắt dây thừng ra, bế thốc cô lên đi về phòng mình, đặt cô lên giường, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn.
- - - - - - Hai ngày sau - - - - - -
Mộc Miên đã ở trong bóng tối rất lâu, lâu tới nỗi, cô cứ ngỡ đã ngàn năm trôi qua.
Thiếu nữ cử động cơ thể, tiếng "leng keng" quen thuộc lại vang lên.
Sự sợ hãi bao trùm lấy tâm can cô. Toàn thân cô gái run lẩy bẩy, bờ môi trở nên trắng bệch. Tại sao, tại sao hắn lại có thể độc ác như thế cơ chứ...?! Vậy mà nhẫn tâm giết chết cha mẹ cô.
Trong thâm tâm cô bây giờ đều là hối hận và tự trách. Mọi chuyện đi đến nước này rốt cuộc cũng do cô mà ra, là do cô bướng bỉnh, là cô cố chấp muốn ở bên hắn nên mới hại chết cha mẹ, lại liên lụy đến những người xung quanh. Nếu như lúc đó, cô chịu nghe lời, để tâm tới lời nhắc nhở của người xung quanh một chút, dù chỉ là một chút thôi, mọi chuyện đã không tồi tệ đến thế. Đằng này, cô không chỉ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/1729461/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.