Mộc Miên cứ thế sống những tháng ngày buồn tẻ bên cạnh hắn. Mỗi lần đề cập tới việc tìm cha mẹ, đều bị hắn dắt mũi chuyển chủ đề, dẫn tới bây giờ vẫn còn không có thông tin gì cả. 
Mấy tháng trời cô chỉ ở trong biệt thự, không hề bước chân ra ngoài, vẫn luôn nghĩ hắn đang cố gắng hết sức giúp 
cô tìm kiếm. 
Cô ngồi ngoài ban công, hứng những tia nắng ấm áp. Trên chiếc bàn trong nho nhỏ cạnh đó có một tách trà và cuốn sách đang đọc giở. Cô vươn mình một cái đứng dậy, cảm thấy vô cùng chán nản nên đã quyết định tới phòng làm việc của hắn. 
--------------------------------------- 
"Chủ tử, ông bà Mộc phải làm thế nào đây?" 
Tư Đồ Thần giữ im lặng nhìn vào hư vô, ngón tay trên đầu gối theo một tiết tấu đều đặn. Hắn ngồi trên ghế lót da, xoay xoay vài cái mới mở miệng: "Cứng đầu thật đấy..." 
Lâu như vậy rồi, hai người kia vẫn không chịu đồng ý để cô ở bên cạnh hắn. Cô ở bên hắn có chỗ nào không tốt cơ chứ? Ăn ngon mặc đẹp, lại có thể không cần để ai vào mắt. 
Ông bà Mộc dù thế nào vẫn cương quyết không ủng hộ, bất kể là dùng thủ đoạn gì khiến kiên nhẫn của hắn đã sớm hết. Nếu không phải họ là cha mẹ, có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với cô thì hắn việc gì phải phí sức như vậy, cứ trực tiếp giữ cô lại là được rồi. 
Giongj nói lạnh lẽo của hắn vang lên, giống như một mệnh lệnh, cho dù là cha mẹ cô, chỉ cần muốn đem cô rời khỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/163350/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.