Trong khi mê man, cô mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ và... đáng sợ. 
Từng người, từng người một xung quanh cô đều biến thành những hình ảnh hư ảo rồi biến mất. Cứ thế, cho tới khi chỉ còn lại hắn. Hắn nở nụ cười với cô, nhưng đó không phải nụ cười mà cô quen thuộc, không phải ánh mắt mà cô quen thuộc. 
A Thần của cô luôn ân cần quan tâm chăm sóc, chiều chuộng cô, lại hết sức ôn nhu và ấm áp. Người trước mắt này không phải... Ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, cùng nụ cười khiến người ta ớn lạnh kia không phải... 
Người đối diện đưa tay ra hiệu cô lại gần, cô chần chừ không bước tới. Hắn thấy cô không làm theo ý mình cũng không nổi giận, mà từ từ đi lại phía cô. 
Thấy khoảng cách giữa hai người đang bị rút ngắn, cô theo bản năng lùi lại phía sau. Hắn tiến một bước, cô lui một bước, cứ như vậy cho tới khi cô ngã ngồi trong một vũng nước. 
Mộc Miên cảm thấy có điều gì đó sai sai. Cô đang ngồi lên không phải là một vũng nước... mà là một vũng máu. 
Khung cảnh xung quanh bất chợt thay đổi, toàn bộ bầu trời với mặt đất đều bị nhuộm lên bởi một màu đỏ tươi, trong không khí thoang thoảng mùi tanh ngọt. Nhìn lại bàn tay trước mắt cô, bàn tay đó cũng... nhuốm đầy máu. Máu của những người đã biến mất kia. 
Từ dưới đất đột nhiên ngoi lên những sợi dây xích, quấn lấy cơ thể mảnh mai của cô, bên tai văng vẳng giọng nói quen thuộc: "Miên Miên, ngoan ngoãn ở lại bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/163348/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.