Chương trước
Chương sau
Mộc Miên vui vẻ mở của bước vào, đã thấy ba mẹ cô ngồi nghiêm chỉnh trên bộ sofa sang trọng. Thấy cô trở về, Mộc Uy, cha của cô đặt tách trà trên tay xuống, trầm giọng: "Về rồi à, lại đây."
Cô vẫn không hiểu chuyện gì, nhanh nhẹn đến bên cạnh ông ngồi xuống: "Sao vậy ạ?"
Cha cô chưa kịp mở lời, mẹ cô - Nam Hạ đã sốt sắng nói trước: "A Miên, bạn trai mà con nói mới quen được trước đó, là Tư Đồ Thần sao?"
"Vâng, có vấn đề gì sao?"
Sắc mặt Nam Hạ trắng bệch, cánh môi cũng run lên. Cha Mộc thì lập tức đập bàn quát lớn: "Hồ đồ!"
Mộc Miên bị biến cố này dọa cho ngây người, không hiểu vì sao cha mẹ cô lại có cái biểu tình này. Trầm mặc một hồi, cha cô mới tiếp: "Bây giờ, ngay lập tức chia tay cho cha."
Cô đứng bật dậy: "Vì sao chứ?"
"Con còn hỏi vì sao! Con có biết Tư Đồ Thần là kẻ như nào không, hắn căn bản chính là một ác ma, chọc vào hắn không khác gì khắc tên lên tử môn quan!"
Cô thấy cha mẹ mình có thành kiến đối với hắn như vậy thì vô cùng không hài lòng: "Cha không được nói a Thần như vậy, anh ấy đối xử với con rất tốt, cha mẹ thì hiểu gì chứ!"
Nói xong, cô quay người chạy bình bịch về phòng, mặc cho hai ông bà đứng nhìn nhau, trong ánh mắt đều là lo sợ.
Mộc Miên sau khi về phòng, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Đầu bên kia chuông reo tới lần thứ hai mới bắt máy, truyền đến thứ giọng nói dễ nghe: "Sao thế, vừa mới gặp đã nhớ anh rồi?"
"Mới... mới không có!"
"Vậy cớ sao lại gọi cho anh lúc này?"
Hắn kẹp lấy điện thoại vào giữa tai và vai mình, với lấy chiếc khăn tay trắng đã chuẩn bị sẵn trên bàn, lau đi lưỡi dao dính đầy máu tươi.
Trong căn phòng hắn đang ngồi, sàn nhà lênh láng chất lỏng đỏ tươi, mà ở giữa vũng chất lỏng đó, hai con mắt người tròn trịa đang nằm yên. Vệt máu kéo dài ra tận cửa giống như có thứ gì đó bị lôi đi, tràng cảnh không thua kém gì phim kinh dị.
Giongj nói ngọt ngào của cô lại tiếp tục vang lên: "Là muốn an ủi anh đó!"
Tư Đồ Thần hơi nhếch khóe môi lên, ném khăn đã dính đầy máu đi, cầm lại điện thoại, ngón tay câu lấy sợi tóc đen mực , để lộ ra đôi đòng tử đỏ tươi: "Ồ, an ủi anh?"
"Ừm, chính là thấy anh quá đáng thương rồi, cha mẹ em không hài lòng về anh nha, lúc nãy còn ép em chia tay với anh. Rõ ràng anh tốt như vậy mà..."
Ngón tay đan nghịch tóc của hắn hơi dừng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: "Chỉ cần Miên Miên bảo bối thấy anh tốt là đủ rồi."
"Ừm, anh là tốt nhất."
o o o o o o o o o o o o o o o o o o o
Kết thúc cuộc nói chuyện, hắn đứng dậy đi khỏi căn phòng u ám đó.
Đứng dưới anh mặt trời, dung mao của hắn lập tức phơi bày.
Toàn thân cao ráo hiên ngang, khí chất vương giả không hề bị che giấu. Đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc bởi một chiếc quần Âu, cánh tay săn chắc hữu lực, gương mặt anh tuấn vô cùng, khẳng định chính là một cực phẩm.
Hắn chậm rãi bước lên chiếc xe đen bóng vừa đỗ lại, thong thả sửa lại ống tay áo của mình: "Không hài lòng sao..."
Bầu không khí lạnh lẽo cực độ bao trùm lên không gian nhỏ hẹp trong xe, khiến Lục Hồng lái xe đằng trước cũng không nhịn nổi mà rùng mình.
Tư Đồ Thần nhếch khóe môi, tạo thành độ cong quỷ dị, làm cho áp lực trong xe càng tăng lên nhiều hơn: "Về tập đoàn đi."
"Vâng."
------------- Mấy ngày sau -------------
Mộc Miên mặc chiếc váy mà cô bạn thân mới chọn cho mình, đứng trước gương lớn của Store, quay qua quay lại ngắm nghía.
Cô gái với mái tóc đen dài bắt mắt cứ như vậy quả thật rất dễ gây chú ý.
Gương mặt cô nhỏ nhắn tinh xảo, giống như tác phẩm hoàn mĩ nhất từ tay các nhà điêu khắc tạo ra. Sườn mặt nhu hòa mang theo ý cười nhẹ như gió xuân, khiến ai nhìn vào cũng phải tim đập chân run.
Đôi chân ngọc ẩn hiện dưới làn váy mềm mại, cổ váy hơi trễ, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo và đường cong mất hút dần sau lớp vải.
Một lát, cô phồng má lên: "Không được, cái này không được."
Hạ Noãn bóp trán bất lực: "Bà cô của con ơi, đã thử gần hết cửa hàng nhà người ta rồi vẫn còn không hài lòng, có cho ai sống nữa hay không hả?!"
Mộc Miên không phải cố ý làm khó, mà chính là thật sự cô khống thấy hài lòng với mấy kiểu dáng này.
Đang dõi mắt theo bước chân của Hạ Noãn, đột nhiên mắt cô sáng lên, giống như vừa mới thấy được cái gì hay ho.
Cô chạy thẳng ra cửa, lao tới ôm chầm lấy bóng hình cao lớn của người đàn ông vừa mới đẩy cửa bước vào: "A Thần ~"
Tư Đồ Thần bị tập kích bất ngờ cũng không hề nao núng, lập tức vòng một tay ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh: "Cẩn thận ngã."
Mộc Miên vô cùng hưởng thụ bám chặt lấy hắn không buông. Người tốt như này, tại sao cha mẹ cô kiên quyết phản đối chứ.
Có lẽ cô không biết, ngay khi nhìn thấy hắn, sắc mặt của Hạ Noãn cũng trở nên trắng bệch, hai chân run run như muốn nhũn cả ra. Cô ấy muốn nói gì đó với người bạn của mình, nhưng lại bị một ánh mắt lạnh lẽo của hắn chặn họng.
Đôi mắt đỏ tươi đó giống như một lưỡi dao kề ngay trên cổ, dường như nếu cô ấy thốt ra chữ nào khiến hắn không hài lòng, máu tươi lập tức sẽ nhuộm đỏ không gian...
Hết chương 1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.