“Đủ.” Tiên dung không biểu tình, thờ ơ một tiếng đã có lực lượng phá đá động trời. Không tự chủ được, tất cả mọi người thu hồi biểu tình. Ánh mặt trời sáng lạn, gió nhẹ cuốn theo vị mặn bể khơi. Dính dính ướt ướt, Viêm Nguyệt Lâu giống như được đúc nên từ nước biển, bốn phía tràn ngập hương vị của biển. Mái tóc dài đến thắt lưng theo gió lay động, y phục màu trắng phất lên, khuôn mặt tinh xảo đến nỗi không giống như khuôn mặt phàm trần nên có được chiếu rọi trong ánh dương, xinh đẹp câu hồn người. Đôi đồng tử đen như mực tựa như một cái đầm sâu không lường được, lại giống như có thể nhìn thấy toàn diện. Đôi môi cánh hoa hơi mím lại, mang theo uy nghiêm không thể ngỗ nghịch. Nàng giống như là nữ vương đang cao cao nhìn xuống mọi người. Tàn Nhất vừa thấy nàng nhìn mình, khuôn mặt hắn in trong đáy mắt trong suốt dữ tợn như vậy, giống như phá hoại tất cả tốt đẹp của nàng. Không hiểu sao, trong đôi mắt màu nâu ấy hiện lên một tia khẩn trương, hắn có một cảm giác xấu hổ cùng sự tự ti vô cùng phức cảm. Hắn xấu xí như vậy, mà nàng giống như tiên nữ đứng trước mặt mình… “Lâu chủ, mặc kệ ngươi phản đối như thế nào. Hôm nay, người này, chúng ta phải mang đi, nếu ngươi không thả người, muốn cản chúng ta, cũng không phải chuyện dễ dàng.” Kết quả một phen quyết đấu vừa rồi rất rõ ràng, bọn họ hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Người của Viêm Nguyệt Lâu tuy rằng đầy ngập phẫn nộ, nhưng tự biết mình không bằng người, chỉ có thể cúi đầu nhận ánh mắt nguy hiểm của Lâu chủ. Tàn Nhất lạnh lùng nhìn quét qua một lượt, tuy rằng lời của Lãnh Loan Loan xác thực làm Viêm Nguyệt Lâu mất hết mặt mũi. Nhưng chỉ có thể trách Viêm Nguyệt Lâu học nghệ không tinh, mới trở thành trò cười. Nhưng so với việc trơ mắt nhìn họ đem người đi, Viêm Nguyệt Lâu thật đúng là hoàn hoàn không còn chút thể diện. Khuất đi cảm xúc nơi đáy mắt, hắn lạnh lùng ngẩng đầu đón nhận Lãnh Loan Loan: “Ta có thể nói không sao?” Nữ tử khuynh quốc khuynh thành này cố tình dùng khẩu khí thờ ơ uy hiếp hắn, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác uy hiếp. Đôi mắt nâu híp lại lên, quả là thú vị. Không còn ôm tự ti nữa, vì nữ tử này căn bản không phải tiên nữ, nói nàng là yêu nữ mới thích hợp. Đôi mắt hắc bạch phân minh của Lãnh Loan Loan hơi khép lại, hắn đang tuyên chiến sao? Tốt lắm, nàng sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn. Bàn tay mềm túm lấy mái tóc dài phía sau, buộc chặt lên cao. Mái tóc lay động theo gió, ánh mắt lãnh lệ, từ tiên nữ thuần khiết không tỳ vết chợt hóa thân thành Tu La đến từ địa ngục. Giãn mi, nàng nhẹ nhàng bước lên. Dạ Thần căng thẳng, vừa định bước ra đã bị nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn, đành phải đứng ở bên cạnh, đôi mắt màu tím thâm thúy nhìn chăm chú vào nàng, không hề nháy mắt. “Nếu ngươi thua, phải giao hắn lại cho chúng ta vô điều kiện.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Tàn Nhất, ánh mắt trong sáng nhưng lạnh lùng không nhìn hắn. Trên thực tế, trong mắt nàng chỉ hời hợt nhìn qua bề ngoài hắn một lượt, hơn nữa Tàn Nhất còn đang đeo một tấm mặt nạ nửa mặt. “Vậy sao?” Tàn Nhất nhấc cao mày kiếm, nàng khiêu khích mình? Đôi mắt đảo qua mọi người ở Viêm Nguyệt Lâu, thấy bọn họ đều dùng ánh mắt nhiệt liệt chờ đợi, dường như đợi mình báo món nợ vừa nãy. “Ngươi không dám sao?” Lãnh Loan Loan kích hắn. “Sẵn sàng phụng bồi.” Tàn Nhất run một lượt, do dự giống như là sợ hãi. Lãnh Loan Loan nhếch môi, nhìn Tàn Nhất dần dần tới gần mình. “Ngươi ra chiêu trước đi.” Tàn Nhất nói với Lãnh Loan Loan, một đại nam nhân tự nhiên không thể bắt nạt một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên như vậy. Tuy rằng khí thế của nàng rất mạnh, nhưng chung quy vẫn là nữ tử. Người của Viêm Nguyệt Lâu nghe Tàn Nhất nói như vậy, nhất thời hít sâu một hơi. Lâu chủ thật sự là sơ suất quá, nữ tử này mới là cao thủ chân chính. Dạ Thần cười cười, giống như cười Tàn Nhất cuồng vọng, hắn chưa thua, nhưng hắn nhất định thất bại, vì người hắn gặp không phải nữ tử bình thường, mà là chủ tử của bọn họ. Một Hoàng hậu trong truyền kỳ, chín tuổi đã có thể thu phục tam quốc, một nữ tử vô địch. Nếu Tàn Nhất có phong độ của kẻ thân sĩ, Lãnh Loan Loan tự nhiên không khách khí với hắn. Vẻ mặt chợt nguội lại, nàng hóa thân thành chiến thần. Giơ tay lên, chuông bạc theo động tác mà vang lên thanh thúy, tiếng chuông kéo không khí đến cực điểm. Tất cả mọi người im lặng nín thở nhìn hai người, chỉ thấy Tàn Nhất lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai tay ôm ngực chờ đợi Lãnh Loan Loan tiến công. Gió thổi tung mái tóc hắn, vài sợi tóc bướng bỉnh che lấp đôi mắt màu nâu ấy, vẻ mặt thờ ơ lại mang theo một phần tự tin. Lãnh Loan Loan đột nhiên cười nhìn hắn, thân ảnh bỗng nhiên bay lên trời, dồn lực xuống. Mái tóc được cột cao hất về sau, tung bay theo gió biển, mang theo cuồng tứ không kềm chế được. Hai tay mở ra, như bạch hạc phi tường, tao nhã mà tôn quý, thân thể phiêu dật… Mọi người sửng sốt, không hiểu nàng rốt cục đang làm gì? Không phải luận võ sao? Tàn Nhất ngây ngốc nhìn theo, cũng không nhàn nhã tĩnh chờ nữa. Hai tay thon dài nắm chặt, cả người rối rắm, nguồn lực từ nữ tử này xuất ra áp khí nặng nề đè ép xuống dưới. Nếu không phải tự mình thể nghiệm, cũng không tin nội lực của nàng đã đạt tới cảnh giới như thế. Lãnh Loan Loan đột nhiên xoay tròn, tựa như tiên nữ nhảy múa. Mái tóc cột cao theo động tác bay tán loạn, thành một hình cung xinh đẹp. Chỉ thấy hai tay nàng phe phất nhẹ nhàng, chuông bạc heo động tác tiếp tục vang lên thanh thúy. Mọi người lại kinh ngạc, chỉ thấy hoa viên của Viêm Nguyệt Lâu tựa như có sinh mệnh đều tự bật ra, những hạt phấn, cánh hoa hồng, trắng, vàng, tím bay lại đây, lả tả, tung bay bốn phía quanh nàng. Theo động tác tao nhã của nàng, chúng như đang nhảy múa. Ánh mặt trời sáng lạn, gió nhẹ thổi, đó là cảnh tượng vừa đẹp vừa khó tin đến như thế nào. Ánh mắt mọi người đều dõi theo, quả thực không thể dời mắt. Ngay cả Tàn Nhất cũng kinh ngạc trừng mắt, không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng kỳ diệu quỷ dị như thế này… Lãnh Loan Loan vừa lòng nhìn mọi người, một ngón tay đột nhiên bắn ra. Một cột lửa đỏ rực bừng lên, lao về phía Tàn Nhất. Tàn Nhất kinh động, thân ảnh như chớp nhảy qua một bên né tránh. Đợi hắn tránh thoát, chỉ nghe phụt một tiếng, nơi hắn vừa đứng đã bị hỏa thiêu. Trời ạ, nàng thật là yêu nữ. Tất cả mọi người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Lãnh Loan Loan, đủ loại chiêu thức của nàng căn bản không phải thứ người bình thường có thể làm. Tàn Nhất nhíu mi, lần đầu tiên thật sự nhìn thẳng vào mắt Lãnh Loan Loan. Nàng rất thờ ơ, dường như tất cả chuyện trước mắt này đều rất bình thường. “Ngươi rốt cục là ai?” Tàn Nhất trầm giọng hỏi, vì sao có thể trong nháy mắt bắn ra lửa? “Ta là ai không quan trọng.” Lãnh Loan Loan thờ ơ liếc mắt một cái, “Ngươi chỉ cần biết, người này ta nhất định phải mang đi. Nếu ngươi muốn giữ hắn lại, tốt nhất hãy chôn cả Viêm Nguyệt Lâu cùng.” Nói xong, tay giương ra về phía bờ biển. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nước biển đột ngột dâng cao. Nước đã ngập đến vòng bảo hộ của Viêm Nguyệt Lâu, gần như đổ ụp vào trong thành. “A, đây là chuyện gì?” “Tại sao lại như vậy? Lâu chủ!!!” Mọi người thất kinh, đều nhìn Tàn Nhất. “Các ngươi đi đi.” Tàn Nhất biết rõ là không thể giữ lại bọn họ, bàn tay vung lên, trầm giọng nói. “Cáo từ.” Dạ Thần chắp tay nói, ra lệnh cho Dạ Mị Dạ Hồn bắt lấy Ảnh Tam. Bốn thiếu niên nâng kiệu khi Lãnh Loan Loan đã ngồi vững, đoàn người chậm rãi rời đi. Tàn Nhất dõi theo bọn họ, đến khi thân ảnh bọn họ sắp biến mất ở cửa lớn Viêm Nguyệt Lâu, phía xa xa truyền đến một câu nói thờ ơ: “Kỳ thật, ngươi chẳng xấu chút nào.” Tàn Nhất chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn cỗ kiệu lửa đỏ đã khuất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]