“Khoan đã…” Lãnh Loan Loan giơ tay, để bách quan ở lại. Hiên Viên Dạ không rõ cho nên nhíu mày, bách quan cũng sửng sờ đứng tại chỗ, không rõ tiểu Hoàng Hậu này lại muốn làm gì? Vài quan viên đưa ánh mắt hướng Lãnh Bùi Viễn, đối phương lại đưa trở về bọn họ là một vẻ mặt lạnh lùng. “Hoàng Thượng, người còn nhớ lời hứa đêm đó không?” Lãnh Loan Loan nhìn Hiên Viên Dạ, ánh mắt lành lạnh. Hiên Viên Dạ suy tư, bỗng nhiên kí ức tràn về. Môi mở ra, trả lời: “Trẫm đồng ý với Hoàng Hậu phải giải tán phi tần trong Hậu cung, tất nhiên là miệng vàng lời ngọc.” Bàn tán… Hiên Viên Dạ nói ra, tất cả đều ồ lên. Bọn họ không nghe nhầm chứ, Hoàng Thượng bảo giải tán Hậu cung? “Vậy xin hoàng thượng hạ chỉ, giải tán Hậu cung, đưa phi tần về nguyên quán, ban hôn, không thì tặng hoàng kim ngàn lượng, chu cấp cho cuộc sống của các nàng.” “Được, Trẫm…” “Xin Hoàng Thượng chậm đã.” Lâm Kế Tục bước ra, cúi người, vẻ mặt nghiêm túc. “Hoàng Thượng, giải tán Hậu cung là chuyện lớn, xin Hoàng Thượng cân nhắc.” “Xin Hoàng Thượng cân nhắc.” “…” Chúng thần tán thành, quỳ nói. Lãnh Loan Loan tức giận đứng lên, lạnh lùng đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở Lâm Kế Tục, khí thế bức người hỏi: “Tể tướng đại nhân, giải tán Hậu cung chính là Hoàng Thượng chính miệng đồng ý với bổn cung, cái gọi là miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ ngươi muốn Hoàng Thượng nói không giữ lời sao?” Thật sự là một tên đáng ghét, hắn nghĩ gì đừng tưởng nàng không biết. Đơn giản là muốn cho nữ nhi của hắn xoay người, mơ tưởng, có nàng ở đây, Lâm Nhã Như kia đừng mơ tưởng đã chết thành tro bụi mà còn có thể sống lại. Lâm Kế Tục đứng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn Lãnh Loan Loan. Nữ oa dần dần trưởng thành này là một đối thủ mạnh mẽ, nàng chẳng những khiến Hoàng Thượng độc sủng, thậm chí cho phép nàng can thiệp chuyện triều chính. Nếu còn để như thế, chỉ sợ Thiên Diệu sẽ có nữ đế. Hay cho hồng nhan họa thủy, hắn cho dù vì nữ nhi cũng không thể để nàng giải tán Hậu cung. Tuy rằng hiện tại nữ nhi đang ở Lãnh cung, nhưng khó nói nàng không có một ngày có thể xoay chuyển tình thế. Nếu giải tán Hậu cung, tương lai nàng phải làm sao bây giờ? “Hoàng Hậu nương nương, Hậu cung ba ngàn phi tần là quy củ được thừa kế của tổ tông từ xưa đến nay, mục đích là giúp sinh con đẻ cái cho Hoàng gia, kéo dài huyết mạch hoàng thất. Mà hiện tại bệ hạ không có con nối dòng, Hoàng Hậu lại chưa đến tuổi cập kê. Nếu giải tán Hậu cung, huyết mạch Hoàng gia phải giữ như thế nào? Mà thần cũng thẹn với nhắc nhở của tiên hoàng.” Không hổ là Tể tướng một quốc, quả thực có thể nói như vậy. Tựa như đó là ý trời, người không tìm thấy lý do phản bác. Nhưng nàng là người như thế sao? Lãnh Loan Loan vẫn lạnh lùng như cũ, khí thế cũng không đuối đi vì lời nói của hắn chút nào. “Tể tướng đại nhân nói có lý, nhưng Hoàng Thượng không muốn kẻ khác có con cho hắn. Mà không phải là ai cũng có được tư cách mang long thai.” Quét mắt nhìn Hiên Viên Dạ, mang theo nguy hiếp. Nam nhân, nếu ngươi dám tìm nữ nhân khác sinh con, đừng trách ta trở mặt, chạy lấy người. Hiên Viên Dạ hiểu được ý tứ của Lãnh Loan Loan, trán chảy ra mồ hôi lạnh. May quá, may mà hắn không khiến phi tần có con. Nếu không, chỉ sợ tiểu oan gia này sẽ trị mình. Ánh mắt thâm thúy quét về phía Lâm Kế Tục, lạnh lùng trầm trầm nói: “Ý của Hoàng Hậu là ý của Trẫm, các khanh không thể dị nghị. Trẫm tức khắc hạ chỉ giải tán Hậu cung, đưa phi tần rời cung.” “Hoàng Thượng…” Bách quan thấy Hoàng Thượng khư khư cố chấp, đều lo lắng. “Hoàng Thượng, vạn vạn không thể.” Tể tướng Lâm Kế Tục quỳ xuống đất, thanh âm trầm trọng. “Trăm ngàn năm qua quy củ không thể nói hủy thì hủy, như vậy khiến dân chúng tin phục như thế nào. Hơn nữa hiện tại đúng là Thiên hạ mới bắt đầu thống nhất, càng không thể dao động căn bản, tránh khiến lung tung, chiến tranh bùng nổ.” “Xin Hoàng Thượng cân nhắc.” Mọi người tán thành. “Lãnh Tướng quân, tiên hoàng năm đó dặn hai ta phò tá Hoàng Thượng thống trị Thiên Diệu quốc thái bình an, hiện tại Hoàng Thượng muốn phá hủy quy củ mấy ngàn năm truyền lại, ngươi cũng không khuyên giải sao?” Lâm Kế Tục thấy Lãnh Bùi Viễn không nói một lời, đổ chuyện này lên trên người hắn. Lãnh Bùi Viễn đạm mạc nhìn hắn một cái, Hoàng Thượng làm hỏng quy củ không phải lần một lần hai, lúc trước lập Loan Loan làm Hậu không phải cũng bị chúng quan phản đối, nhưng kết quả thì sao? Không phải vẫn lập Loan Loan chín tuổi làm Hậu sao?. Tuy nhiên, tất cả mọi người phản đối, hắn cũng không thể không lên tiếng: “Xin Hoàng Thượng cân nhắc.” “Phụ thân.” Lãnh Loan Loan gọi Lãnh Bùi Viễn, giọng nói lạnh nhạt. “Chuyện nữ nhi muốn làm xưa nay chưa từng không làm được, người đứng lên đi.” Lãnh Bùi Viễn nghe vậy, khóe miệng giật giật, đứng lên. “Quân mệnh không thể cãi, quân muốn thần chết thần không thể không chết. Tin tưởng chư vị đại thần cũng từng nghe những lời này.” Lãnh Loan Loan nhìn đám đại thần đang quỳ lạnh lùng nói, “Hiện tại Hoàng Thượng đã hạ lệnh, chẳng lẽ chư vị muốn kháng chỉ sao?” “Chuyện này…” Mọi người nghe vậy đều chần chừ đứng lên, hai mặt nhìn nhau. Bách quan giằng co cùng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, không khí có chút quỷ dị. “Hoàng thái hậu giá lâm.” Giọng nói cao truyền đến, xé rách màn yên lặng, không khí quỷ dị. “Ai gia sẽ kháng chỉ.” Hoàng thái hậu thân mặc cẩm bào màu đỏ, tay cầm Long Đầu Trượng của Tiên hoàng bước vào. Ánh mắt tang thương chống lại ánh mắt hung hăng của Lãnh Loan Loan. Tiểu yêu nữ quả thực gây sóng gió, dám kích động Hoàng Thượng hủy Hậu cung, thật sự là rất thật giận. “Tham kiến Thái Hậu, Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Bách quan đang do dự vừa thấy Hoàng thái hậu cùng Long Đầu Trượn hùng hổ tiến vào đều giống như được uống thuốc an thần, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng, bọn họ nào biết rằng chuyện mà Lãnh Loan Loan đã quyết định chưa bao giờ gì chuyện gì mà thay đổi. “Mẫu Hậu, sao người lại đến đây?” Hiên Viên Dạ vừa thấy Hoàng thái hậu đến, liền biết là có người lén báo. “Ai gia nếu không đến, không phải trơ mắt nhìn ngươi làm hỏng quy của của tổ tông sao.” Hoàng thái hậu trừng mắt nhìn Hiên Viên Dạ, thật sự không nghĩ tới con trai nàng hiện tại mọi chuyện đều nghe tiểu yêu nữ này. “Mẫu hậu nói quá lời.” Hiên Viên Dạ mệnh Hứa Mậu dìu Hoàng thái hậu ngồi xuống một bên. “Có nghiêm trọng không, trong lòng ngươi biết rõ.” Hoàng thái hậu đập mạnh Long Đầu Trượng xuống, ma sát mặt đất phát ra tiếng vang lớn. Mọi người run lên trong lòng, càng thêm rùng mình. “Thái Hậu, quy củ tất nhiên quan trọng. Nhưng nếu người muốn thấy một Hậu cung có mà không có tác dụng, nhìn những nữ tử như hoa mà phải cô độc ngồi chờ trong cung đến nỗi hồng nhan héo mòn, cho đến sinh mệnh cuối sao?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng thái hậu. “Ngươi…” Hoàng thái hậu phẫn hận nhìn Lãnh Loan Loan, “Nếu không phải do ngươi không cho Hoàng Thượng chiêu phi tần thị tẩm, Hậu cung sao lại biến thành thùng rỗng kêu to như thế. Ngươi ghen tị, không có bao dung, căn bản không xứng làm một quốc hậu, làm mẫu nghi Thiên hạ.” Một quốc mẫu, mẫu nghi Thiên hạ? Lãnh Loan Loan cười nhạo, những thứ này nàng chưa bao giờ từng để vào mắt. “Mẫu hậu.” Hiên Viên Dạ nặng nề lên tiếng, mẫu hậu chỉ trích rất nghiêm trọng. “Huỷ bỏ Hậu cung là ý Trẫm, không liên quan đến Loan Loan, mẫu hậu không nên trách Loan Loan.” “Ngươi còn che chở nàng.” Hoàng thái hậu rất thất vọng, giơ Long Đầu Trượng chỉ vào Hiên Viên Dạ. “Ngươi làm cho ai gia thất vọng rồi, nếu ngươi phải làm một hôn quân, ai gia liền đánh cho ngươi tỉnh.” Nói xong, cây trượng đánh xuống người Hiên Viên Dạ. “Thái Hậu…” Mọi người kinh hô. “Mẫu hậu không thể.” Được tin, Hiên Viên Thiên vội vàng chạy đến ngăn cản Hoàng thái hậu. “Ngươi cũng ngăn ai gia.” Hoàng thái hậu trừng mắt nhìn Hiên Viên Thiên, “Nếu sớm biết hắn có ngày như vậy, lúc trước nên cho ngươi làm Hoàng Thượng.” Chúng thần vừa nghe, ồ lên. Hiên Viên Thiên lúc này quỳ xuống, bàn tay to nâng Long Đầu Trượng. “Nhi thần trong lòng chỉ biết Hoàng huynh là Hoàng Thượng, Thiên Diệu không thể không có Hoàng huynh, xin mẫu hậu đừng nói đến chuyện này nữa.” “Phản, phản rồi!!!.” Hoàng thái hậu bị hai đứa con làm cho tức giận đến run run. “Mẫu Hậu, nhi thần đưa người hồi cung nghỉ ngơi.” Hiên Viên Thiên nhìn một ánh mắt về Hiên Viên Dạ, đỡ Hoàng thái hậu rời đi. “Không được.” Hoàng thái hậu chỉ vào Lãnh Loan Loan, “Không thể để yêu nữ này độc bá Hậu cung.” Hiện tại cũng đã ngất trời, nếu Hậu cung bị huỷ, không biết sẽ thành dạng gì nữa. “Mẫu Hậu, thân thể quan trọng hơn. Việc này hoãn lại đi.” Hiên Viên Thiên khuyên Hoàng thái hậu, rời khỏi Nghị Sự sảnh. Lãnh Loan Loan nhìn đám đại thần còn lại, cũng không muốn lãng phí thời gian. “Huỷ bỏ Hậu cung việc là việc phải làm, chư vị đại thần không cần nói võ mồm nữa.” “Ý Trẫm đã quyết.” Hiên Viên Dạ cũng nói một lần nữa thể hiện lập trường kiên định. Nếu nói trước kia, sự tồn tại của phi tần là vì kiềm chế quan viên triều đình, kéo dài huyết mạch hoàng thất, nhưng hiện tại Thiên hạ thống nhất, lại có Loan Loan bên người, hắn thầm nghĩ chỉ muốn sinh con với Loan Loan, sự tồn tại của các nàng đã không có ý nghĩa. “Hoàng Thượng…” Mọi người vẻ mặt đau khổ muốn khuyên giải. Hiên Viên Dạ kéo Lãnh Loan Loan rời đi, để lại cho mọi người là giọng nói bất lực, thật lâu không tiêu tan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]