Chương trước
Chương sau
- Ôi.
Lãnh Loan Loan cảm thấy gương mặt mình nóng bừng bừng, bỏng rát. Chết tiệt, là tên gia hỏa nào không muốn sống, thừa dịp lúc nàng say rượu, phòng bị năng lực yếu ớt liền thừa cơ trộm hôn nàng? Bỗng nhiên, nàng mở to hai mắt, đáy mắt bừng lên luồng bạo khí giống như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, đem thiếu phụ đang lặng lẻ lau nước mắt đứng kế bên sợ đến thất thần, ngày cả nước mắt cũng muốn chảy ngược lại.
- Tiểu thư.
Thiếu phụ khẽ chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, sao lại như vậy? Nhất định là chính mình nhìn lầm rồi. Đứa nhỏ ba tuổi sao lại có biểu hiện hung ác không gì sánh được như vậy, nàng tự an ủi mình.
- Tiểu thư ?
Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn thiếu phụ đánh giá: chỉ thấy sắc mặt nàng vàng ệch, hai mắt sưng đỏ, nhất định là do đã khóc lâu lắm. Một cây trâm cong vẹo cài trên mái tóc, có vài lọn tóc lơ thơ buông xõa xuống; một thân váy áo màu lam, có vài phần cổ xưa. Trang phục như vậy, rõ ràng chỉ có tại kinh kịch cổ trang mới có thể nhìn thấy. Đôi mắt tròn xoe chớp chớp chuyển động, nàng đảo mắt quan sát nhìn xung quanh: cửa sổ gỗ hình tròn, bàn ghế gỗ màu trà, còn nơi mình nằm thẳng cẳng thì có màu trắng. . .
Cổ kính.
Lúc này, trong đầu Lãnh Loan Loan lóe ra hai chữ, ánh mắt nàng khẽ trùng xuống, với chỉ số IQ cao tới 200 nàng lập tức đoán được sự việc. Tuy rằng điều này rất mạc danh kỳ diệu, chỉ là say rượu một hồi... Nhưng nàng luôn luôn tùy tâm sở dục mà bình tĩnh, điều gì đến mặc kệ nó. Coi như xuyên qua cổ đại, nàng chỉ cảm thấy bên như có tiếng gió bình thường thổi qua mà thôi. Lại thói quen búng tay (2 ngón tay cọ xát vào nhau tạo nên tiếng kêu) nổi lên, kết quả là thò ra chăn bông là một bàn tay nhỏ bé. Đây là tình huống gì? Nàng tức thời tiếp nhận việc xuyên qua là chuyện thực, nhưng lại không nghĩ rằng mình lại có bộ dạng như thế này. Nàng không có trở thành một mỹ nữ, mà ngược lại ở trong hình dạng của một đứa bé con mà nàng vốn ghét nhất. Lông mi đen hung hăng co rúm, chết tiệt xuyên qua. Nàng nhịn không được ở trong lòng chửi bới, nếu như biết là giữa đường thần tiên giở trò quỷ, nàng nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt.
- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy ?
Thiếu phụ rốt cuộc cũng phát hiện rằng, tiểu thư có thần sắc quá mức không thích hợp, trong ánh mắt hoàn toàn không có sự sợ hãi, mà ngược lại còn rất tàn nhẫn. Này, đây là có chuyện gì ? Tiểu thư sẽ không bị ngớ ngẩn chứ ? Mắt đẫm lệ, nàng lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan.
- Ngươi là ai ? Lãnh Loan Loan nhìn chằm chằm thiếu phụ, gọi nàng là tiểu thư thì chắc chắn không phải là mẹ nàng. Nhưng lại quan tâm nàng như thế, chẳng lẽ là vú em(bà vú)?
- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy ? Ta là nhũ mẫu à, bà ta bị cử chỉ xa lạ của Lãnh Loan Loan làm cho bà ta bị trận trận hù dọa.
- Tiểu thư đáng thương của ta, từ khi sinh ra đã không còn mẹ, hiện tại cư nhiên lại thành thế này. Sửng sốt một lát sau, thiếu phụ lại bắt đầu rơi lệ.
Lãnh Loan Loan mắt trợn trắng, cảm nhận được sự quan tâm của bà ta dành cho mình, nàng cũng cảm động mà khóc theo, trong phòng lúc này thật yên lặng. Giờ đây, nàng có nên hay không phải học theo bộ dạng của nữ tiểu chủ nhân này, giả bộ là mất trí nhớ sao? Tuy rằng nàng chưa bao giờ cải trang đóng kịch, nhưng hiện giờ thật là phải muốn diễn như vậy. Đây chính là lập luận sắc sảo, so với diễn viên đoạt giải Oscar còn muốn đạt hơn.
Đôi mắt đen như viên bảo thạch, nhanh chóng khép lại, khẽ lộ ra tinh quang. Đôi môi nhợt nhạt không chút máu hơi hơi mở ra, lộ ý cười. Một nụ cười nở rộ mang theo nét tà ý, hoàn toàn không chút nào thuộc về thân thể nhỏ bé. Vậy là ma nữ thế kỷ hai mươi mốt ở chỗ này mà sống lại.
- Ngươi là nhũ mẫu của ta phải không?
Lãnh Loan Loan khẽ quay ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị sưng đỏ, một giọng trẻ con mềm mại vang lên, làm lay động căn phòng nhỏ. Âm thanh tinh tế mê man xen lẫn giọng điệu sợ hãi, phối hợp với đôi mắt đen như viên bảo thạch, ánh mắt lấp lánh giọt sương trong suốt, làm cho bà ta không thể khắc chế tình cảm của mình, tình mẫu tử dâng lên tràn lan.
- Ta là nhũ mẫu, tiểu thư đừng sợ.
Thiếu phụ vội lau nước mắt nhìn Lãnh Loan Loan, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. Bàn tay khe khẽ vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn bị sưng của Lãnh Loan Loan, cử chỉ tuy nhẹ nhàng nhưng cũng làm nàng bị đau.
- Hí
Đôi mi nhỏ khẽ nhăn lại, nước mắt lưng tròng khiến cho người nhìn thấy phải đem yêu thương. Chết tiệt. Lãnh Loan Loan ở trong lòng chửi bới, thân thể này cũng quá yếu đi.
- Nhũ mẫu a, vì sao ta cái gì cũng không nhớ kỹ ? Từ trong đáy mắt tuôn ra từng giọt nước mắt trong suốt, chảy xuống trên gương mặt nàng, đôi môi nhỏ nhắn nhợt nhạt khẽ rung lên.
- Sao cha không đến thăm ta? Vừa nghe nhũ mẫu nói nàng thuở nhỏ không mẹ, vì vậy nàng liền trực tiếp hỏi đến cha.
- Ôi, tiểu thư đáng thương của ta. Bà ta lần thứ hai thở dài, đưa bàn tay xanh xao khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc của Lãnh Loan Loan.
- Cha ngươi thật tàn nhẫn, từ lúc ngươi sinh ra đến nay, cha ngươi không có màng đến. Để mặc cho tiểu thư bị các phu nhân trong phủ khi dễ, ngay cả hạ nhân cũng dám coi thường người. Ta rất thương tiểu thư. Ô ô ... ô... Nói xong, thiếu phụ lại bắt đầu khóc lên.
Lãnh Loan Loan nghe thiếu phụ khóc lóc kể lể, liền rất nhanh từ trong lời nói của bà ta thu được một vài tin tức: một là, thân thể này sinh ra thì không có mẹ, chỉ có bà vú đối tốt với nàng; hai là, cha của nàng chính là tướng quân đại nhân; ba là, bị những phu nhân khác cùng với thủ hạ khi dễ.
Chà chà, chủ nhân thân thể này thật đúng là đáng thương. Lãnh Loan Loan ở trong lòng thầm thở dài nói, bất quá hiện tại thân thể này đã là của nàng. Thân thể bị thương thì chẳng khác nào làm nàng bị thương. Mà khi dễ người của nàng, hết thảy đều tự tìm tử lộ!
- Nhũ mẫu, tên ta gọi là gì ? Mẹ của ta là người như thế nào?
Khẽ cúi đầu xuống, khóe mắt ẩn dấu tà khí; đôi bàn tay nhỏ bé tựa hồ vô ý thức nắm chặt lại, kỳ thực lúc này là nàng đang tính toán làm thế nào để xử lý đám gia hỏa kia muốn tìm chết.
- Tiểu thư họ Lãnh, tên là Loan Loan. Nhũ mẫu yêu thương nhẹ vuốt mái đầu nhỏ của nàng, e rằng không nhớ được cũng không phải là một chuyện xấu.
Lãnh Loan Loan ? Thật tốt, trùng tên với mình.
- Mẹ của tiểu thư tên là Hiểu Liên, vốn cũng là một hài tử đáng thương. Tám tuổi bị bán vào trong phủ làm nha hoàn, mười bốn tuổi năm ấy gặp phải tướng quân trong lúc đang say rượu, liền sau đó có tiểu thư ngươi. Do đó làm tướng quân thị thiếp, vốn tưởng rằng Hiểu Liên từ nay về sau sẽ thoát khỏi số khổ vận khổ, ai biết sau này tướng quân lại quên nàng. Nàng một mình ở nơi tiểu viện, bị các nha hoàn khác chê cười cho rằng nàng không biết mê hoặc tướng quân, rồi càng bị các phu nhân khác hãm hại. Mang thai tiểu thư được bảy tháng thì Hiểu Liên phu nhân bị trúng độc, dẫn phát sinh non, cuối cùng dồn nén toàn lực để sinh ra tiểu thư. Nàng không thể sống sót, mà tiểu thư bởi vì sinh non nên thân thể luôn luôn gầy yếu."
Hảo máu mủ tình thân.
Lãnh Loan Loan ở trong lòng thầm nghĩ, mẹ của thân thể này thật đúng là xui xẻo, là bị người cưỡng đoạt. Nhưng mà tướng quân kia cũng thật không phải là người. Cư nhiên ngay cả tiểu nữ mười bốn tuổi cũng cưỡng đoạt, rõ ràng là thủ đoạn tàn ác, nhẫn tâm tàn phá một đời hoa. Ôi, nhìn thân thế lúc này, nàng sẽ vì mẹ của nàng mà báo thù.
- Nhũ mẫu, ta đói bụng rồi. Khẽ vuốt bụng nhỏ, Lãnh Loan Loan thương cảm nói.
- Vâng, nhũ mẫu lập tức chuẩn bị lo cơm nước cho tiểu thư. Thiếu phụ nghe Lãnh Loan Loan kêu đói, vội lau nước mắt, liền đi thu xếp thức ăn.
Lãnh Loan Loan đợi bà ta đi khỏi, lập tức vận dụng linh lực làm giảm bớt đau đớn cho mình, sau đó nàng bò xuống giường. Vì sao lại yếu như vậy? Nàng tự hỏi. Thật là không có biện pháp, hiện giờ nàng chỉ có ba tuổi, cái giường này đối với thân thể nàng cũng cao hơn. Nàng chạy ra soi gương, leo lên cái ghế nhỏ rồi đứng lên soi gương, xem bộ dáng của mình lúc này thế nào. Một tiểu quỷ nhỏ, nàng nhận thức. Nghìn vạn lần không nên nhưng vẫn còn lớn lên, nàng cũng không bận tâm lắm.
Ừ, tóc đen như mực, lông mi cong cong, ánh mắt thật to, rất sáng sủa. Cái mũi xinh xinh, môi tuy rằng không hồng hào lắm nhưng cũng không tệ lắm. Khuôn mặt hơi nhỏ nhắn, đôi má còn chút sưng đỏ. Nhưng tổng quát mà nói, thân thể này có đủ tiềm chất phát triển trở thành mỹ nữ. Cúi đầu nhìn lại vóc dáng một lần, thân thể hơi nhỏ gầy một chút, rất không vừa ý nàng, xem ra phải bồi bổ thật tốt.
Quan sát hết thảy toàn thân một lần nữa, nàng quay trở về giường nằm. Chính mình đang là một nha đầu bị thương mất trí nhớ, nên cũng không thể nhanh như vậy bại lộ a. Việc này quá nhanh bại lộ, như vậy sẽ chơi không vui a.
Hai mắt mở to lộ ra tà tà tiếu ý, đám người dám khi dễ nàng, hãy chờ tiếp chiêu ta đi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.