Chỉ hy vọng Âu Dương Uyên Duy đừng liên lạc đến bằng không....
Chưa kịp định thần điện thoại lại vang lên, trợ lý Hà đưa điện thoại cho Nam Cung Tử Hàn, anh hất cằm, người áo đen đến cạnh bịt chặt mồm Lâm Tuỳ Nhiên.
Lâm Tuỳ Nhiên vùng vẫy không thoát được bất lực nhìn Nam Cung Tử Hàn bắt máy bấm loa ngoài, tức thì tiếng nói lạnh ngắt truyền ra.
"Anh Lâm, Uyên Ngôn chết rồi chứ? Anh cũng đừng trách tôi, tôi rất muốn đem chị ta giao cho anh để hoàn thành giao dịch nhưng tính tình chị ta quật cường, bướng bỉnh tôi cũng hết cách anh phải nghĩ cho kỹ là anh đang làm việc cho ai. Tôi nghe bảo cuộc họp hội đồng khẩn đã được dời vào ngày mai, nếu vậy tôi đoán chị ta chỉ bị thương, tôi cho anh hai con lựa chọn, một là anh dỗ ngọt chị ta khiến chị ta từ bỏ. Hai là tôi sẽ biến giả thuyết chị ta "chết" thành sự thật đấy, anh tự nghĩ cho kỹ, nếu thành công tôi cũng không bạc đãi Lâm thị anh đâu!"
Điện thoại bị tắt máy, không khí trong phòng lạnh đi lúc này vệ sĩ mới thả Lâm Tuỳ Nhiên không chút sức lực, ánh mắt đờ đẫn ra.
"Nghe chưa?" Nam Cung Tử Hàn bấm nút thu rồi tắt cười nhạt nhìn vẻ mặt nhuộm màu gan heo của Lâm Tuỳ Nhiên.
"Người mà mày tính nhiệm muốn gϊếŧ chết Ngôn Ngôn đấy, tao nói cho mày nghe Âu Dương Uyên Duy thực ra còn tâm cơ hơn cả mày. Mày nghĩ sau đêm qua cô ấy sẽ theo mày sao? Không đâu với cả tính của cô ấy, cô ấy sẽ gϊếŧ chết mày sau tự sát đấy, đúng là người em trai hiểu chị gái mà."
Tay anh vỗ vỗ lên khuôn mặt không chút huyết sắc của Lâm Tuỳ Nhiên, đứng lên lấy thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh rồi ném mạnh xuống đất khiến máy ảnh vỡ nát.
"Canh cho kỹ, tối mai thả người!"
Bóng lưng thong thả rời đi, hai vệ sĩ áo đen cũng kính cúi người chào anh, sau đó cửa phòng đóng lại như đóng đi ánh sáng duy nhất của Lâm Tuỳ Nhiên.
Anh ta bất chấp tất cả vì cô làm mọi việc kết quả lại xém chút lại chết người con gái anh ta yêu. Anh ta bị thiết kế vào cạm bẫy anh ta cho rằng anh ta dùng nó để thiết kế người khác.
Nghĩ đến đây anh ta tức giận không kìm chế được nghiến răng tấn công mọi thứ xung quanh để phát tiết nhưng rất nhanh đã bị vệ sĩ chế trụ lại đánh ngất đi, dù sao ông chủ bảo tối mai thả cũng không có không có bọn họ đánh ngất tên ồn ào này.
***
Về đến Nhất Phẩm Quan Lam thì sắc trời cũng tối sẫm, anh bước chân vào nhà bà quản gia rất nhanh đã xuất hiện chào anh.
Mày kiếm chau lại tay anh day day huyệt thái dương: "Phu nhân ăn chưa?"
Bà quản gia cầm áo khoác của anh máng lên không nhanh không chậm đáp: "Phu nhân xuống bếp làm đồ ăn xong lại cầm máy tính làm việc đàm phán gì đó, nói là chờ thiếu gia về tôi không khuyên được phu nhân."
"Đã biết."
Anh bước vào phòng ăn đã thấy Âu Dương Uyên Ngôn đang ngồi trước laptop của anh xem văn kiện nào đó khuôn mặt nhỏ nghiêm khắc, ấn đường chau lại, thậm chí đang gọi điện thoại nội dung có vẻ rất căng thẳng chỉ thấy cô toàn thở dài, cô tập trung làm việc đến nổi không phát hiện ra anh đang đứng ngay sau lưng cô.
Văn kiện về cánh đồng hoa Lavender cô mua ở Pháp là dự án cô ưng ý nhất phải mất rất nhiều thời gian, công sức, tiền bạc mới có thể thống nhất được nhưng thằng nhóc kia to gan cho dừng mọi hoạt động còn muốn đối tác hoàn tiền đặt cọc!
Đúng là tức chết cô!
Sau khi an ủi có, ăn năn có, xin lỗi có đối phương mới miễn cưỡng bỏ qua, xem như thành công giữ lại cánh đồng đó.
Đặt điện thoại xuống Âu Dương Uyên Ngôn lại thở dài tay lướt lướt trên màn hình thì giật mình, hai cánh tay rắn chắc của người đàn ông vòng qua ôm cô từ phía sau, khuôn mặt anh vùi vào hõm cổ cô chậm rãi hô hấp một câu cũng không nói.
Cảm giác ngưa ngứa nhồn nhột khiến cô cười khẽ, tay đóng màn hình laptop lại vuốt ve mái tóc mềm mượt của người đàn ông.
"Em hầm đồ ăn lại."
Anh vẫn duy trì động tác, môi mỏng lướt đến vành tai cô khẽ cắn nhẹ âm sắc trầm thấp thập phần mê hoặc người nghe: "Em làm sao?"
Vì hành động mập mờ này mặt cô đỏ tính lên một tầng khẽ đáp: "Ừm."
"Chờ lâu chưa?"
Tay anh vuốt vẻ cánh tay nhỏ như có như không và chạm ngực cô khiến cô hoảng sợ thoát ra khỏi ma trảo của anh, gấp gáp đúng lên: "Em... Em đi hầm lại đồ ăn..."
Chính vì gấp gáp mà chân và chạm với thành bàn, cơn đau làm mắt cô giăng sương nhưng cô không để tâm vội cầm đồ ăn đi vào bếp.
Tên sói háo sắc! Được một tấc lại muốn tiến một trượng! Đáng ghét! Cũng không biết giữ mặt mũi cho cô, cư nhiên ăn một lần lại muốn nhiều lần hơn! Cô thầm mắng Nam Cung Tử Hàn.
Anh nhìn hành động vội vàng của cô tâm tình vui vẻ khóe môi khẽ cong đứng lên cầm thức ăn vào bếp lại tiếp trêu đùa cô: "Em xem quá giờ cơm rồi, hay chúng ta ăn cái khác đi! Ở trên giường có rất nhiều thứ để ăn no!"
Âu Dương Uyên Ngôn đỏ mặt ánh mắt sắc lẻm liếc anh một cái thật sâu nghiến răng khinh miệt: "Ha... Không biết xấu hổ, mặt anh còn dày hơn tảng băng ở Nam Cực đó."
Nói xong không để anh chọc thêm liền đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng hâm lại, canh thì nấu qua, tay cô điêu luyện đảo qua món thịt bò xào khiến Nam Cung Tử Hàn một phen kinh ngạc yên lặng dịu dàng tựa vào thành tường hai tay khoanh trước ngực đứng quan sát cô cho đến khi đồ ăn dọn lại ra dĩa, canh cũng nấu xong, mực hấp được hâm cũng xong.
"Anh muốn nhìn đến khi nào? Mau đem đồ ăn ra!"
Anh huýt sáo đem dĩa thịt bò xào và dĩa mực hấp ra bên ngoài xong quay người vào bếp đem canh ra còn cô đem nồi cơm ra ngoài đặt lên bàn.
Đồ ăn cô làm tuy không có gì đặc sắc nhưng ăn cũng tạm được có tiến bộ, cô gái của anh đã trưởng thành biết chăm lo cho bản thân rồi. Vậy mà ba tháng nay anh cứ vẩn vơ lo lắng không biết cô sẽ ăn gì để sống hay lại có thói quen ra quán ăn đây? Còn bệnh viện không biết có đến đúng lịch không? Bệnh trầm cảm không phải đùa nhất định phải tuân theo chỉ thị của bác sĩ nghiêm túc chấp hành!
Cả hai im lặng phần ai người nấy ăn, ăn xong thì tự đem chén bát bỏ vào bồn, căn bản đồ ăn cô đong rất vừa miệng ăn không dư đồ ăn thừa. Ăn xong cả hai lại lôi nhau ra ngoài đi dạo "tiêu thực", để đống chén bát cho bà quản gia xử lý.
Hôm nay trăng thanh gió mát rát thích hợp để đi dạo, cô khoác áo khoác của Nam Cung Tử Hàn cuộn quanh người như bánh tét tay siết chặt tay anh cứ như vậy sải bước đi dạo khắp nơi đến khi mệt mới ngồi xuống ghế đá bên cạnh có ánh đèn vàng.
Cô không hỏi vấn đề về Lâm Tuỳ Nhiên vì cô biết lúc đó anh ta không nể mặt cô chút tình cảm cuối cùng cũng đã tiêu tan, cô lại không có can đảm hỏi anh chuyện cô gái tên Thái Tinh Ngọc kia, cô sợ anh sẽ im lặng không giải thích.
Không khí tốt thế này thì cứ như vậy mà duy trì đi, chẳng phải đã quyết định sẽ đánh cược tất cả để bên cạnh anh sao! Nếu đã vậy thì mọi chuyện không nên hỏi đến nữa!
Âu Dương Uyên Ngôn mười ngón tay đan xen siết chặt bàn tay anh nhìn khuôn mặt cương nghị của anh rồi đến đôi mắt sâu thẳm đen hun hút mỉm cười.
Ba tháng qua cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể được nhìn anh ở cự ly gần còn được nắm bàn tay ấm áp của anh như vậy.
"Ngôn Ngôn." Ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, tay cũng vô thức siết chặt tay cô.
"Ừ?!" Thanh âm cô thanh thoát như thủy tinh đánh nhẹ vào trái tim đang gợn sóng của anh, đôi mắt to lấp lánh thâm tình nhìn anh, càng khiến anh quyết tâm hơn, quyết tâm phải nói!
"Anh có rất nhiều chuyện muốn nói cho em nghe nhưng mọi thứ lại rất phức tạp anh căn bản không thể giải quyết hết ngày một ngày hai, anh sợ em bị cuộc vào cuộc chiến hào môn dơ bẩn nhưng chuyện anh có thể chắc chắn đó chính là anh không giờ phản bội em. Chuyện Thái Tinh Ngọc..."
"Suỵt..."
Nam Cung Tử Hàn càng nói càng gấp như muốn đem mọi chuyện nói ra hết nhưng ngón tay thon dài đặt trên môi anh, cô mỉm cười dụ hoặc khoé mắt cong như trăng lưỡi liềm lấp lánh tuyệt sắc.
"Em tin anh! Khi nào anh giải quyết xong, khi nào anh đem tất cả gánh nặng bỏ xuống có thể thanh thản thì kể em nghe.
Chuyện hào môn nhà nào chẳng có, anh không kể chắc hẳn vì nó cũng chẳng tốt đẹp gì vì muốn tốt cho em, em đều hiểu cả, tất cả sự khó xử chịu đựng của anh, anh biết không?
Em chấp nhận ở bên cạnh anh, vì em tin anh có thể giải quyết mọi chuyện nếu không anh cũng chẳng hỏi em câu hỏi vô trách nhiệm kia.
Cứ cho anh là lưu manh đùa bỡn em đi, nhưng từ khi anh cứu em lòng tin của em đều đã trao cho anh, cùng lắm thì em rời xa anh lần này sẽ khiến anh không bao giờ tìm được em nữa.
Hàn Tử, em chỉ muốn anh biết bất cứ lúc nào anh cần giúp đỡ hay cần lắng nghe, em đều ở đây, ở bên cạnh anh!"
Đôi mắt Âu Dương Uyên Ngôn sáng bừng như chứa cả dải ngân hà khiến tâm tình kích động của Nam Cung Tử Hàn biến mất sau khi nghe cô nói xong một câu cũng không muốn phản bác lại trong tim không rõ tư vị gì.
Tay anh vuốt ve gò má cô rồi kéo Âu Dương Uyên Ngôn hôn cô, nụ hôn thô bạo như cảm xúc bất định của anh cô vẫn dịu dàng nghênh hợp, tất cả tư vị này như muốn nhấn chìm anh làm anh muốn từ bỏ mọi thứ để được bên cạnh cô, mãi mãi không tách rời.
Đúng, mãi mãi không tách rời! Bên nhau trọn đời! Lần này dù thế nào, ai cản đường anh sẽ không do dự nữa, anh muốn ở một chỗ cùng cô không bao giờ rời xa!
Hôn xong khuôn mặt cô đỏ bừng do không đủ không khí để thở còn đại sắc lang bên cạnh thì đã hài lòng buông cô ra, hôn một tiếng "chụt" lớn lên môi cô cười tà tứ, giờ anh mới phát hiện anh rất thích "bắt nạt" cô như thế này nó làm anh cảm thấy rất có thành tựu.
"Anh lại muốn rồi làm sao đây?"
Cô trợn tròn mắt, không khí lãng mạn cùng ngượng ngùng bị một câu nói vô liêm sỉ làm cho tiêu tan không còn sót gì! Tay cô cuộn thành đấm sau thả ra đẩy anh ra xa duy trì khoảng cách nghiêm giọng.
"Mơ tưởng! Anh đúng là không tử tế được ba phút! Ngày mai em có việc quan trọng, anh đừng có mơ, nếu đêm nay anh dám vươn vuốt sói về phía em thì sau này anh xác định một là người tu hành hay là làm bạn với hai bàn tay cả đời đi!"
"Em làm anh tổn thương quá, rõ ràng tối qua còn tốt như vậy, em đem anh ăn sạch sẽ, sáng nay cũng thế vậy mà giờ còn khua chiêng múa trống đe doạ anh, xưa đuổi anh." Anh vờ đau lòng tay siết chặt vào ngực trái ra chiều thật sự tổn thương còn cô là lưu manh ăn xong phủi mông bỏ đi.
Cô liếc anh cười hai tiếng ha ha nhạt nhẽo, đúng là tên ngang ngược đổi trắng thay đen, cô có nên suy nghĩ lại về những lời mình mới nói hay không? Tốt nhất là nên đem tất cả thu hồi hết!
"Về thôi!"
Âu Dương Uyên Ngôn khôi phục thần thái tổng tài lạnh lùng đứng lên, cô đúng là không có cách nào chiến thắng bản mặt dày như tảng băng Nam Cực của anh.
Cả hai đi khá xa lúc quay lại đi một khoảng cô đã phải ngừng chân, Nam Cung Tử Hàn vui vẻ theo sau bước chân cô nhưng đi được vài đoạn cô lại dừng lại. Nghĩ đến chuyện đêm qua rồi lại sáng nay sắc mặt anh cực tốt liền lượn đến trước mặt cô rất hiểu ý khụy gối xuống.
"Đúng rồi, sức lực em chưa hồi phục, lên đi anh cõng em về."
Âu Dương Uyên Ngôn nhìn tấm lưng săn chắc rộng lớn của anh hình ảnh đêm đó lại ập về, xúc cảm rắn chắc đêm đó. Cô lắc đầu thật mạnh đem những hình ảnh nóng bỏng kia ném ra khỏi đầu tay vỗ vỗ lên khuôn mặt xấu hổ đỏ rạng như thiếu nữ mới yêu đương nghẹn ngào: "Không, không cần đâu, nghỉ một lát là được mà."
Anh vẫn giữ nguyên tư thế xoay đầu ôn nhu mỉm cười như gió xuân làm trái tim cô loạn nhịp: "Anh muốn biết cảm giác cõng cả thế giới trên lưng ra sao?"
Môi hồng chậm rãi cong lên, cô đến gần anh hai tay quàng qua cổ anh cả người dựa vào tấm lưng dày của người đàn ông. Anh đứng lên hai chân cô khoá chặt thắt lưng anh, hai tay anh giữ chân cô, cứ thế đi suốt con đường tràn ngập ánh đèn vàng, bóng hai người phủ xuống mặt đất tạo nên một hình ảnh rất đẹp rất đỗi bình yên.
Cô đem mặt chôn vào tấm lưng anh đem mùi hương của anh khắc cốt ghi tâm, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, thắc mắc nghịch ngợm nhìn khuôn mặt góc cạnh mê người của anh: "Hàn Tử, sau này nếu có con gái con bé cũng đòi anh cõng, em cũng đòi anh cõng vậy anh sẽ cõng ai? Trong hai chỉ được chọn một thôi!"
Anh dừng chân ánh mắt run động, tim vì câu hỏi bâng quơ của cô mà lặng lẽ tăng nhịp thần tốc. Anh vờ suy nghĩ khẽ hừm một tiếng như đây là một câu hỏi khó sau thanh âm bật cười trầm thấp quyến rũ.
"Cõng em chứ còn ai nữa, con gái sau này có người đàn ông của nó cõng, cả đời này tấm lưng anh chỉ cõng một người phụ nữ mà thôi."
"Nhưng người ta nói con gái là áo bông nhỏ, là người tình kiếp trước của những người làm ba đó, anh nỡ lòng nào đối xử với con bé như vậy... không sợ con bé hận chết anh sao?"
"Thế thì rất tiếc đành phải chịu thôi, kiếp này nó có đến tìm anh không thu hoạch được gì đâu, anh chỉ có thể ném con bé cho người đàn ông sau này của nó thôi. So với sợ nó hận anh, anh sợ em buồn hơn, anh sẽ đau lòng."
"Đáng ghét..." Cô đánh khẽ lên lưng anh khoé môi không kìm được cong lên, khẽ nói nhỏ trong lòng vui nhộn nhịp, trong tim như có chú nai nhỏ chạy loạn. Nam Cung chủ tịch thật biết cách nịnh hót, nhưng mà cô thích nghe nha!!!
Mãi đến tận về sau khi Âu Dương Uyên Ngôn thật sự sinh một "áo bông nhỏ" cô mới biết những lời nói lúc yêu đương của vị này một chữ bẻ đôi cũng không thể tin!
Nam Cung Tử Hàn dùng hành động trực tiếp nói cho cô biết điều đó!
Anh thẳng tay đem hai đứa con trai đuổi hết về nhà nội nhà ngoại nói không có thời gian chăm sóc, áp dụng chính sách nuôi tự do chẳng khác gì nuôi chó mèo lúc cần gọi một tiếng quay về nhà là được thậm chí còn tình nguyện vì con gái mà bỏ việc, chăm bé cưng từng chút một!
Không cho bất cứ giống đực nào có khả năng uy hiếp đến con gái tiếp xúc lại gần kể cả chào hỏi vì sợ con gái bé nhỏ bị dụ đi mất, ví dụ điển hình là cục bông nhỏ đáng yêu nhà Tư Đồ đại mĩ nhân, hai đứa nhóc sinh đôi sắc sảo nhà Hàn học tỷ tất cả đều bị cho đứng hết ngoài cửa lớn!
Đó là chuyện về sau, nhưng hiện giờ nghe những lời này Âu Dương Uyên Ngôn lại cảm thấy ấm áp hạnh phúc như đối với anh cô chính trân bảo quý giá nhất của cuộc đời này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]