Nó nhanh nhẹn thoát khỏi sự chế ngự, đánh cho vài tên lính bị thương, ban đêm là lúc nó nhìn thấy rõ nhất. Toan bỏ chạy bằng cửa sổ thì một ánh sáng lóa lên từ đằng sau, thân thể tôi bị đâm xuyên bằng một cây kiếm sắc bén.
Khi đèn được thắp lên ngay lập tức, tôi ngoái đầu lại nhìn, Cảnh Điền sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, môi mấp máy không thành lời. Hắn rút kiếm ra, tôi như bị rút hết sức lực, rơi tự do từ lầu trên xuống.
Hữu Thành đã bao vây bên dưới từ lâu, vững vàng đón được tôi. Hắn không giám tin nhìn tôi hỏi:
- "Tại sao lại là nàng?"
Tôi không kịp trả lời thì rơi vào hôn mê, con chồn yêu thoát ra khỏi người tôi, nhập vào một tên lính đứng gần chỗ Hoàng Lễ, điều khiển hắn vung kiếm cứa cổ, giết chết Lễ ngay lập tức.
Cảnh Điềm không ngờ quyết tâm trả thù của nó lại cao đến thế, phải giết chết kẻ đầu sỏ gây ra vụ thảm sát mới chịu đầu hàng.
Hắn đã sai người tìm một vị sư thầy đến bày bố trận bắt yêu nhưng vẫn chậm trễ một bước, chồn yêu bấy giờ mới bị hút vào trận pháp, càng ra sức dẫy dụa thì càng bị dây chỉ đỏ trói chặt.
- "Tại sao ngươi lại chiếm đoạt thân xác nàng ta gây ra chuyện như vậy? Họ sai đã có luật pháp trừng trị, ngươi làm như thế chỉ mang thêm oán khí, nghiệp chướng đầy mình, không thể đầu thai.." vị nhà sư ấy lên tiếng.
- "Đợi đến khi chúng được trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3727848/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.