*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người trong lòng của Diệp Già Lam tên là Quý Nhiên, là bạn học của nữ sinh năng khiếu lần trước thổ lộ với Đường Ngộ.
Nói trùng hợp cũng đúng, mà nói không trùng hợp cũng phải, dù sao thì người ái mộ Đường Ngộ có khả năng đã bao hết cả trường mất rồi còn đâu.
Diệp Già Lam lấy hai chén chè đậu xanh từ phòng bếp ra, đưa chén bên tay trái qua: "Thêm đường đó."
Đường Ngộ khẽ nhíu mày.
Diệp Già Lam hiểu ngay ý vẻ mặt này.
Anh không thích ngọt.
Vì thế Diệp Già Lam dịch chén sang phía mình, lại đưa chén chè bên tay phải sang cho anh: "Chén này không cho đâu."
Đường Ngộ "Ân" một tiếng, "Có thuốc không?"
"Cậu bị thương à?"
Người nọ ngẩng đầu, giương mắt nhìn cô
Đáy mắt thiếu niên thanh lãnh sạch sẽ, không hiện sơn cũng không lộ thủy*.
(*Chỉ một loại hành xử khiêm tốn trong cách làm người, tức là không bộc lộ quá rõ ưu điểm ra, trên thực tế không phải không có tài năng, mà chỉ là không cố ý phơi ra cầu danh lợi. Đây là phong cách của người thanh cao.
Ở đây, có thể hiểu đơn giản là Ngộ ca không bộc lộ ra vẻ gì cả cũng được)
Diệp Già Lam bị anh nhìn như vậy, lời còn lại đều tự giác nuốt trở vào, cô cầm di động đứng dậy: "Tớ đi tìm cho cậu."
Trong nhà có một bác sĩ như Dư Thu Hoa, thuốc men tất nhiên không hề thiếu.
Nhưng Diệp Già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-chuong-thanh-tho/86649/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.