Vốn dĩ lúc Dư Thu Hoa mới nói câu đầu tiên, Diệp Già Lam vẫn không cảm thấy gì lạ cả.
Đến câu thứ hai, cô lập tức phát hiện điểm kì lạ, hô hấp ngưng trệ, vội vàng mở miệng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao……”
“Con về rồi nói.”
Bên kia giọng Dư Thu Hoa rất bình tĩnh, không nghe ra tí cảm xúc dư thừa nào.
Lời rơi xuống, không đợi cô đáp, Dư Thu Hoa đã cắt điện thoại.
Mí mắt phải của Diệp Già Lam lại không khống chế được nhảy nhảy.
Hứa Luyến thấy vẻ mặt cô là lạ, nhỏ giọng quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, Loan Loan?”
“Mẹ tớ bảo tối về nhà một chuyến.”
“Trong nhà có chuyện gì sao?”
Diệp Già Lam gật gật đầu, “Mẹ tớ không nói gì cả.”
Hện tại tâm tư cô đã loạn hết cả lên, chẳng nghĩ được gì, chỉ có thể ép mình đi làm việc khác để dời lực chú ý.
Nhưng, càng làm càng loạn.
Lúc thu dọn đồ, thiếu chút nữa làm rơi khăn xuống đất, sau đó lại bị đồ đan chọc vào tay mấy lần, tuy không nhọn, nhưng đột nhiên chọc phải thì vẫn rất đau.
Sau mấy lần, Diệp Già Lam bị đâm đến mức ngón trỏ đều đã sưng đỏ, cô quyết định không ép mình dời lực chú ý nữa, ném len đi, che mắt lại dựa vào lưng ghế.
Hứa Luyến nhìn một loạt động tác của cô, cuối cùng lại an an tĩnh tĩnh dựa vào ghế không chịu nói chuyện, cô nàng không yên lòng, đi qua sờ sờ trán, “Không thoải mái ở đâu không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-chuong-thanh-tho/2077937/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.