Diệp Già Lam vội nhắm mắt.
Đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại độ ấm trên tay người nọ, cô lúc này giống hệt như khi châm kim vào tay Đường Ngộ vậy, cả tay và mi mắt đều run rẩy.
Diệp Già Lam đột nhiên mở to mắt.
Cô nhẹ nhàng dựa vào vách tường hành lang, cũng không biết qua bao lâu, bên tai có tiếng vang lên, mỗi một chữ gọi đều rất rõ ràng.
Diệp Già Lam cứ tưởng tâm trạng mình không tốt nên xuất hiện ảo giác, mãi đến khi bả vai bị người ta vỗ một cái, “Bác sĩ Diệp ——”
Gọi cô là một nam bác sĩ hiếm hoi trong phòng.
Do lí do công việc nên ngày thường hai người qua lại không ít, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên anh ta thấy Diệp Già Lam như thế.
Hốc mắt cô hơi hơi phiếm hồng, lúc mở mắt lại lóng lánh ánh nước, tựa như có thể lập tức khóc ra vậy.
Nam bác sĩ không tự giác hạ thấp giọng, “Người nhà bệnh nhân 307 đến rồi.”
Diệp Già Lam lau mắt, sau đó gật gật đầu, “Tôi qua xem.”
Vừa rồi lúc nhắm mắt thì không cảm thấy có gì,
Hiện tại vừa mở mắt ra, ánh đèn trên trần hành lang tỏa ra, trắng đến lóa mắt.
Mùi nước sát trùng có vẻ hơi nặng, Diệp Già Lam hút sâu mấy hơi, lúc đi qua bên kia thì hỏi đồng nghiệp mấy câu, “Con trai bệnh nhân sao?”
“Còn có con dâu, bác sĩ Diệp, có cần tôi đi cùng cô không?”
“Không cần đâu,” Diệp Già Lam bước nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-chuong-thanh-tho/2077916/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.