Chương trước
Chương sau
Biên tập: Điềm  + Lam Ying

“Tháng Hai, anh chờ em ở Am-xtéc-đam.”

Lời nói buồn nôn khiến ngón tay cậu run lên, tờ giấy bị vo tròn ném vào thùng rác.

Lê Hân hút thuốc, chưa được mấy hơi hồi ức lại ùn ùn kéo về, từ từ nhắm hai mắt vẫn có thể thấy toàn bộ. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta chẳng có gì thay đổi, vẫn giống như xưa mang bộ dạng miệng lưỡi trơn tru, lời ngon tiếng ngọt hạ bút thành văn, dù biết tất cả đều là giả vẫn tự nguyện nhảy vào hố sâu, cam tâm tình nguyện.

Uống rượu độc giải khát, câu này chính là nói về bản thân mình mấy năm trước. Mà lần này, không cam lòng cứ vậy mà bị dắt mũi lần nữa, cho nên muốn tự tìm cho mình một cái công đạo.

() uống rượu độc giải khát: chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau

Thời gian chơi nhạc tại BLEIB so với trước lâu hơn, bởi Lạc Kiều Xuyên gần đây bận làm ca khúc của mình, từ chối hầu hết các buổi diễn tối, Lê Hân thay y biểu diễn, mỗi tuần đều tăng thêm hai buổi. Cậu đã hoàn toàn thuộc về ban đêm của thành phố này, nếu không, cũng chẳng có nơi để đi.

Lạc Kiều Xuyên vội đến sứt đầu mẻ trán, ngủ một mạch cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại kêu không ngừng đánh thức, vô lực cầm lấy điện thoại, “Đệt, ai vậy!”

Lúc này gọi tới, còn có thể là ai, thế nhưng cả ngày bận bịu ngồi trong phòng vội vã với đĩa nhạc, hữu tâm vô lực, tính tình liền nóng nảy không như bản thân mọi khi.

Người bên kia điện thoại có vẻ xin lỗi cười ra, “Ngủ rồi à?” Nhìn nhìn đồng hồ, rõ ràng còn chưa tới lúc đi ngủ.

“MN, anh không nhìn xem bây giờ là mấy giờ à?” Lạc Kiều Xuyên nâng tay xoa mặt một cái, nhắm hai mắt không kiên nhẫn nói.

Từ sau khi Nhâm Viễn quay về Amsterdam, đây cũng không phải lần đầu gọi về từ nước ngoài. Người đàn ông này luôn là làm việc cẩn cẩn thận thận, lúc nào cũng tính toán giờ giấc để gọi vì không muốn làm phiền đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi bên kia bán cầu, nhưng mà lại không biết rằng Lạc Kiều Xuyên mấy ngày này thiếu ngủ đến nghiêm trọng, khó khăn lắm mới có cơ hội để bổ sung giấc ngủ, bất chấp tất cả mà liền lăn ra ngủ.

“Có rắm nhanh thả, ông đây mệt chết rồi.”

“Sao vậy, bận việc lắm à?”

“Ừm ” Lạc Kiều Xuyên hừ một tiếng, từ từ nhắm hai mắt cảm thấy đầu óc nặng nề, nhưng vừa nghĩ đến còn nhiều việc chưa xong,  lại cố gắng ngồi dậy, cứ thế mở mắt nửa ngồi ở đầu giường, “Mỗi ngày chết dí trong phòng ghi âm, thời gian không có nhiều, nên phải đẩy nhanh tiến độ.”

“Thuốc hút ít thôi.”

Không nghĩ tới thính giác tên kia tốt như vậy, tay Lạc Kiều Xuyên đang quẹt bật lửa lại dừng giữa không trung, điếu thuốc chưa châm vẫn còn ngâm ở miệng.

“Sao anh dài dòng vậy, y chang con gái.” Bất mãn ném lại bật lửa và điếu thuốc về tủ phía trên đâu giường.

Nhâm Viễn vẫn như mọi khi, vài câu quan tâm, vài câu trần thuật. Quan tâm tình trạng của y, trần thuật sinh hoạt ngày thường của bản thân.

“Được rồi, có gì muốn nói, vào ngay trọng điểm đi, nói xong em còn phải ngủ tiếp đây.”

“Không có gì, muốn làm em ấy mà.”

Lạc Kiều Xuyên giật mình “… Xéo!” Anh học theo ai vậy hả?

“Anh còn tưởng em thích anh trực tiếp chứ.” Nhâm Viễn ở đầu này đầy vô tội, thiếu điều trưng ra bộ dáng học trò hờn tủi: Thầy ơi, thầy, là thầy dạy sai em rồi kìa…

“Thích em gái anh! Đây lại thấy anh thích bị thông thì có!”

Nhâm Viễn nghe y xù lông, bất đắc dĩ đem điện thoại tránh xa bên ta, “Nè, em có thể văn minh hơn tý được không? Nhanh ngậm miệng vào cho anh…”

“MN, anh kêu tôi câm miệng?”

“Vậy, mở miệng.”

Lạc Kiều Xuyên xin thề là chưa từng nghe thấy kiểu chuyện cười sắc tình nào ba xu như thế, lại còn từ miệng của Nhâm Viễn. Nhưng những lời nói cả hai đều hiểu cứ thế dùng tốc độ nhanh nhất gợi lại tất cả hồi ức. Nhớ về một đêm kia, người ấy kéo lấy tóc y, giữ lấy y, trong miệng thở hổn hển nói, “Mở miệng.”

Lạc Kiều Xuyên cảm thấy da đầu tê dại, lại nghe Nhâm Viễn gần kề điện thoại, giọng điệu cực kỳ ái muội hỏi một câu, “Nhớ anh không?”

Trong lòng âm thầm mắng một tiếng fck, liền ném điện thoại sang một bên.

Cơ thể vốn đang tựa ở đầu giường lại tụt xuống phân nửa, động tác tay phải bên dưới chăn lại càng kịch liệt,  mắt nhắm chặt thể ngăn cản hiện ra khuôn mặt người kia. Biết rõ người đầu bên vẫn còn ở đó, biết điện thoại chưa có ngắt, cho nên cắn răng nhịn xuống thanh âm.

Chỗ trống trong suy nghĩ cuối cùng vẫn bị anh hoàn toàn chiếm, nghĩ đến lần đầu tiên anh dùng giọng điệu phiến tình đến cực hạn nói dạy anh nghĩ đến tiếng thở dốc không thể kiềm chế của anh sau khi tiến vào bên trong y nhớ đến xúc cảm nóng cháy dâng trào mỗi lần anh chạm vào cơ thể mình sau này…

Lạc Kiều Xuyên kéo hộp giấy qua lau sạch sẽ đi dịch thể bị chính mình bắn trên tay phải, điều chỉnh hô hấp cầm lấy điện thoại, không ngoài ý muốn nghe thấy thanh âm của Nhâm Viễn. Giọng nói người kia trầm trầm khàn khàn hỏi: “Này, có đi vào bên trong không, ngón tay… ấy?”

Trong phút chốc mặt liền đỏ bừng, cũng may là anh nhìn không thấy.

“MN, anh cứ chờ đấy…”

Bản thân thì nghiến răng nghiến lợi nhưng từ đầu tới cuối không có ý tức giận, Nhâm Viễn chỉ cười khẽ, “Vé đã tới tay rồi. Qua mấy ngày nữa sẽ gửi cho em.”

“HANDSOME FURS?”

“Ừ, còn có cả vé máy bay.”

“…” Nói là sẽ gửi cả vé xem biểu diễn và vé máy bay về hóa ra là không phải nói chơi.

“Lạc Kiều Xuyên, anh chờ em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.