“Mỗi sáng thức dậy, nếu như có thể nhìn thấy người mình yêu, vậy thì tâm trạng cả ngày hôm đó nhất định sẽ rất tốt. Tôi hi vọng mỗi ngày tôi đều có tâm trạng tốt như vậy.”
Tuy rằng mỏi mệt vô cùng, nhưng Lạc Kiều Xuyên lại tỉnh rất sớm. Cố gắng mở mắt chỉ cảm thấy có chút đau nhức mơ hồ, thử xê dịch để thay đổi một tư thế thoải mái hơn, đột nhiên phát hiện đau nhức hóa ra chính là từ nơi bị dùng lần đầu tiên suốt hai mươi sáu năm qua.
Tất cả đều nhắc nhở y một sự thực, tối hôm qua y thực sự đã cùng Nhâm Viễn làm. Hơn nữa, y còn là người bị làm.
Cơ thể nằm ngủ nghiêng khỏi cần xoay lại, cũng biết bên cạnh có một người đàn ông đang nằm, nhìn sắc trời vẫn chưa sáng rõ ngoài cửa sổ, liền biết lúc này anh vô cùng có khả năng vẫn đang ngủ.
Đã bao lâu không mang tâm trạng như vậy ngủ cùng một người khác trên một chiếc giường rồi? Lạc Kiều Xuyên nghĩ lại liền cảm thấy bất khả tư nghị (khó tin),huống hồ người này bản thân mình huyễn tưởng đã lâu như vậy, lâu đến đến mức y đã không nhớ được lần đầu tiên nghĩ đến anh mà an ủi chính mình là lúc nào, ở nơi nào, ngày đó thời tiết ra sao.
Trầm lòng xuống, nghe thấy tiếng hô hấp hít thở rất nhỏ mà quy luật phía sau lưng, lẫn với âm thanh quạt gió của điều hòa trong phòng.
Trở mình lại, quả thực thấy Nhâm Viễn đang nằm ở vị trí bên cạnh mình.”Tsk (tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cay-so-tinh-nhan/2488976/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.