“Khoảng cách giữa tôi và cậu há chỉ là mấy ngàn mấy vạn mét núi sông cách trở, mà là cả quãng thời gian, cả một thế giới.”
__________________
Cuối năm, Am-xtéc-đam rốt cục cũng bắt đầu lành lạnh. Bầu trời vẫn cứ u ám, tìm không thấy một đụn mây.
Nhâm Viễn đứng ở trên sân thượng, nhìn bầu trời nơi đây vậy mà cũng hiu quạnh như thế, trời bắt đầu mưa nhỏ. Anh đột nhiên rất tò mò, không biết tiết trời bên kia, là âm u hay quang đãng, hay là nhiều mây. Đã là lần thứ mấy rồi? —— từ sau buổi sáng sớm hôm đó y rời đi.
Cuối mỗi năm, các bộ phận hậu cần mặt đất của KLM đều không thể thiếu một màn tụ họp, Nhâm Viễn vốn chỉ muốn có một cuối tuần yên bình, nhưng lại bị mẹ kiên quyết kêu đi party, nguyên nhân không ngoài là năm nay vị họ Hứa nào đó thuộc cấp cao của KLM cũng sẽ xuất hiện, đương nhiên là đi cùng với con gái của ông ấy. So với bộ dáng trợn mắt ép buộc như mọi khi của mẹ, thì cha Wart rõ ràng đã chơi một chiêu cao hơn, ông bình tĩnh nằm trên sô-pha xem trận vòng bảng của Giải vô địch bóng đá Hà Lan đang được chiếu trực tiếp, lại không quên vẫy tay với con trai: “Đi đi, cơ hội hiếm có đó.”
… Cơ hội dao sắc chặt đay rối này, quả thực là hiếm có.
_____
Giữa quảng trường Dam (1) có nghệ nhân đường phố đang biểu diễn, cô gái có khuôn mặt cùng mang nét của người châu Á nhìn qua rất hoạt bát mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cay-so-tinh-nhan/2488946/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.