“Yêu cậu cũng không hơn một cuộc chạy đua, mà khi gặp lại sau bao nhiêu năm như vậy, một lần nữa yêu cậu của hiện tại.”
____________________
Nếu như nói lần trước Nhâm Viễn bị chuyện của Tôn Vũ Tân làm cho thẹn quá hóa giận, thì lần này hiển nhiên vẻ mặt đã ôn hòa hơn nhiều, hoặc nên nói là, lần này, mới chân chính là anh của thường ngày.
Ngoài ý muốn nhìn thấy Lạc Kiều Xuyên, kinh ngạc lóe lên trong mắt anh đại khái chỉ duy trì trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, sau đó dần biến mất.
“Hành lý không có nhiều chứ?” Thấy Lạc Kiều Xuyên lắc đầu, Nhâm Viễn cười nói, “Đưa cậu đi loanh quanh chút.”
Người ta bạn cũ gặp nhau, Ông Hiểu Thần đương nhiên hiểu rõ bản thân lúc này nên thức thời mà biến. Chỉ là hắn rất bất mãn đối với bảy tiếng đồng hồ chờ đợi công toi, mãi cho đến khi Nhâm Viễn chắp hai tay thành chữ thập xin lỗi, “Đại thiếu gia, coi như tôi nợ cậu một lần được không?” Lúc này mới định bỏ qua.
Nghe nói rằng tổng chiều dài của kênh đào Amsterdam là hơn 100 km, có hơn 90 hòn đảo nhỏ và hơn 1500 cây cầu, cho nên mới được gọi là Venice (*) của phương Bắc.
(*) Venice: thường gọi “thành phố của các kênh đào”, là thủ phủ của vùng Veneto và của tỉnh Venezia ở Ý.
Lạc Kiều Xuyên cũng không biết mình rốt cục là đã đi đến những đâu, chỉ nhớ rõ trời châu Âu còn chưa tối, cạnh đó là ánh sáng ấm áp từ đèn điện sáng trưng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cay-so-tinh-nhan/2488923/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.