Bệnh viện.
- ------
Tim đau rồi,
Tâm động rồi.
Là khi đám bác sĩ cúi đầu trước mặt anh mà nói:
- Chúng tôi rất tiếc.
- Không thể cứu được...
Lặng người.
Xuôi dải theo đầu ngón tay, từng giọt máu theo vết thương tí tách rơi đầy lối hành lang xa xỉ.
Nhưng, là cánh tay dập xương vỡ nát kia đau hơn?
Hay đầu cuống tim anh đau hơn?
Lục Xám, Lục Xám.
Kẻ ngu ngốc chính là ngươi!
Ta... đáng sao?!
Năm bốn tuổi. Cha mẹ vì bảo vệ ta mà nhận từng vết đạn xuyên tim. Ngày hôm ấy ta đã nghĩ rằng, đời này ngoài chính cha mẹ mình, Trịnh Kỳ ta chính là sẽ không nợ bất cứ một ai!.
Vậy nhưng, hôm nay ta nợ ngươi rồi.
Nợ ngươi một mạng, nợ ngươi cả tấm chân tình điên rồ khó hiểu kia.
Ngươi một mực vì ta, ta lại một mực nghi ngờ ngươi.
- ------
Trịnh Kỳ từng bước sải đến bên cạnh giường.
Nhịp tim là một đường bằng phẳng, lồng ngực ngủ yên.
Chua xót đan lấy từng ngón tay nhỏ nhắn.
Đúng, là một mực nghi ngờ ngươi.
Ngày họp báo, ngươi theo từng lời thoại của Nhất Dương mà nói ra, ngày hôm ấy chính ta đã lau sạch họng súng chỉa về phía ngươi. Chỉ cần ngươi nói sai một lời, mạng kia liền đứt.
Nhưng, ngươi lại ngơ ngác cố gắng lắng nghe từng chữ rập khuôn. Gương mặt của ngươi lúc ấy, ngu ngốc lắm có biết không?!
Ngươi quyến rũ ta, bám chặt lấy ta, đu dính lấy ta. Ngươi vui vui vẻ vẻ mà cười, vui vui vẻ vẻ mà bên cạnh. Ngươi nào có biết rằng, trên tay ta đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cach-cau-sung/202797/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.