Trước cửa cầu vồng,
Linh vật được truyền gọi đến đều hốt hoảng.
Lục Xám cũng vội vã vận đan biến hình người, nặng nề bước tới.
Xôn xao nhiễu động,
< Hắc Miêu xuống nhân gian giúp Lục Xám, thời hạn ra định chỉ có một trăm tám mươi ngày liền phải trở lại.
Nay không mang nhiệm vụ trên người, lại muốn mở ra cánh cửa cầu vồng kia, phải chịu đủ hai mươi nhát Kiếm Xuân xuyên người>
Tất cả nghẹn lại. Một mảnh ứ đọng.
Vì một phàm nhân mà một kẻ đầy triển vọng như Hắc Miêu lại đánh cược cả bản thân mình ư?!
Đại Huyền gần như ngất lịm.
Lục Xám cũng hét lên thành tiếng,
- Không!
- Anh Hắc Miêu!
Anh nói dối em sao?!
Anh nói sẽ có cách, nhưng em không muốn là cách như thế này!
Hắc Miêu!!!!!
Đôi mắt nó mờ mịt nước.
Thế nhưng khuôn mặt Hắc Miêu lại bình thản lạ thường.
Nó muốn nhảy tới, nhưng cũng không còn kịp nữa.
Kiếm Xuân được niệm chú, phóng như sét, cuốn theo luồng khí đỏ rực hung hãn, xuyên tới.
Phập.
Máu bắn vương tràn từ lồng ngực Hắc Miêu, lại từ đùi, từ cánh tay, từ khuôn bụng.
Hai mươi nhát, nhát nào cũng đều là xuyên thân chí tử.
Nhất Dương,
Ta nhớ ngày đầu tiên gặp ngươi, một tiếng kêu động tình cất giữ ngàn năm hiếm gặp bật trên khóe miệng,
Ta nhớ từng lọn tóc, dáng đi, nhớ từng cử chỉ của ngươi, nhớ tiếng ngươi cười nói với ta.
Nhất Dương,
Ta cũng nhớ ngày chia li dưới nhân gian kia, ngươi còn giận ta vì sao ép ngươi sinh trứng?!
Đến chính ta còn không biết vì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cach-cau-sung/1308746/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.