Kì Du Dương cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn lên cửa sổ, anh lấy bao thuốc ra, cầm bật lửa châm một điếu. Sau khi hút xong một điếu mới lái xe quay lại bệnh viện.
Kì Du Dương giơ tay mở cửa, vừa mới bước vào cửa chợt nghe thấy ông ở trên giường hỏi: “Đi đâu thế?”
“Yo, tỉnh rồi.” Kì Du Dương sờ công tắc trên vách tường bật đèn lên, thản nhiên nói, “Đi gặp cháu dâu của ông.”
Kì lão gia bây giờ không bị lừa nữa, giơ tay chỉ anh, bất đắc dĩ nói: “Thằng ranh láo lếu này, mở miệng ra không câu nào là thật, con cố tình làm ông tức giận đúng không.”
“Đêm khuya rồi, đừng tức giận.” Anh cười khẽ, “Lát nữa huyết áp lại cao, người mệt chẳng phải là cháu đích tôn của ông ư.”
Kì lão gia cũng không thật sự nổi nóng với Kì Du Dương, có anh bày trò trước mặt mình nên lần nhập viện này không tính là gian nan, ngược lại còn có chút thư thái.
Ngày hôm sau Thi Tiểu Vận tỉnh dậy, cô nhớ lại cuộc gọi kia vào đêm qua. Cô nhất thời có chút không phân biệt được chuyện đó là mơ hay thực, cô lấy điện thoại qua, mở lịch sử cuộc gọi.
Lúc gần mười hai giờ có nhận một cuộc gọi.
Thi Tiểu Vận gãi đầu, Đường Thư Trân đến gõ cửa phòng cô, hỏi cô tỉnh chưa. Thi Tiểu Vận rời khỏi lịch sử cuộc gọi, dạ một tiếng.
Đường Thư Trân đẩy cửa tiến vào, hỏi cô: “Còn đau bụng không, mẹ nấu nước đường đỏ cho con uống nhé?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-trong-hanh-phuc/3747774/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.