----
Mạch Sanh Tiêu sáng sớm đã tỉnh dậy, mới phát giác tướng ngủ của chính mình thật xấu. Cô như con bạch tuộc tám chân dường như bám lấy người của Duật Tôn. Người đàn ông bị cô lấn đến mép giường, mắt thấy nếu xoay người một cái chắc sẽ lăn xuống đất mất thôi.
Cả hai người không ai mặc quần áo, nhưng nguyên cả tấm chăn còn bị Mạch Sanh Tiêu ngang nhiên đắp ở trên người mình, cô áy náy, bỗng thấy Duật Tôn muốn xoay người.
Cô vội vàng ôm lấy eo của anh.
Sợ anh thật sự sẽ rớt xuống bên dưới.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Duật Tôn mở ra, cánh tay thuận thế vòng qua ôm Mạch Sanh Tiêu: "Em dậy rồi?”
"Vâng.”
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, người đàn ông với tay lên, liếc mắt, tay anh chỉ hờ hững nhận cuộc gọi: "Alo?”
Mạch Sanh Tiêu giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua cái cằm kiên quyết của anh.
"Bây giờ? Bây giờ không rảnh. . . . . . . Ăn cơm xong đi, địa điểm tùy ông chọn. Ừ, tốt.”
"Ai vậy?”
Duật Tôn để điện thoại trở về chỗ cũ: "Viên Sơn Hùng.”
"Tôn, anh thật sự muốn hợp tác với hắn sao?”
"Anh muốn làm cho hắn trắng tay.” Ngón tay của Duật Tôn vén lên một lọn tóc của Mạch Sanh Tiêu: "Anh vốn định là cùng hắn đùa giỡn vui vẻ một chút, nhưng bây giờ không cần nữa. Anh muốn mau chóng giải quyết chuyện này cho xong ngay rồi trở về Bạch Sa, anh nhớ con trai.”
"Em cũng vậy.” Mạch Sanh Tiêu vùi ở trước ngực anh: "Cũng không biết Bôn Bôn ở nhà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-trong-cuoc-yeu/1279716/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.