Duật Tôn vừa kể xong câu chuyện thì nghe được Mạch Sanh Tiêu trong miệng phát ra tiếng bi thương nghẹn ngào.
Bàn tay anh vỗ nhẹ bả vai Sanh Tiêu, anh muốn dùng hành động này để nói cho cô biết: Không có gì, đều đã qua rồi.
"Cái người gọi Quách Thắng kia, vẫn còn ở đấy sao?”
"Năm anh hai mươi tuổi, vào ngày giỗ của cha mẹ, anh đã giết hắn! "
Sanh Tiêu vòng tay ôm chặt eo của Duật Tôn, mối hận này, ngay cả cô nghe kể lại cũng muốn giết người, đừng nói chi là Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu toàn thân run rẩy, một nơi tội ác dơ bẩn như vậy cần phải hoàn toàn biến mất.
Cô nghĩ đến Bôn Bôn bây giờ khả năng cũng bị giống như Duật Tôn khi còn nhỏ. Mạch Sanh Tiêu lòng nóng như lửa đốt, lòng bàn tay của cô áp lên ngực của Duật Tôn, còn có nhiều lời hơn nữa đến bên miệng nhưng Sanh Tiêu phát hiện, một chữ cô cũng đều không nói được.
Cuộc sống như vậy, anh phải đạp lên mũi dao từng bước một gắng gượng vượt qua.
Mạch Sanh Tiêu tựa như bị dao cắt vào phải nhắm mắt lại, trong lòng cô bị một loại bi thương không gọi được tên và phẫn nộ lấp đầy. Cô muốn lên tiếng chửi bới, thậm chí còn hối hận khi đó tại sao lại cùng với Ân Lưu Khâm nói nhiều như vậy. Người như bọn họ, chỉ xứng xuống địa ngục.
Duật Tôn nghe bên tai truyền đến tiếng thở hổn hền, cánh tay anh kéo eo Sanh Tiêu qua, từng cái hôn tỉ mỉ lên trán cô.
"Ngủ đi.”
"Em không ngủ đâu.” Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-trong-cuoc-yeu/1279706/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.