Mạch Sanh Tiêu mềm nhũn bên cạnh cánh cửa, Duật Tôn đẩy cửa ra, cô cảm giác được đằng sau có lực đẩy, còn chưa kịp đứng lên, chỉ lảo đảo bước hai chân rời đi.
Người đàn ông ôm đứa bé bước vào, Sanh Tiêu trong thấy ngọn đèn bên ngoài xuyên qua khe hở rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Bôn Bôn. Mạch Sanh Tiêu xông tới tiếp nhận con nhỏ trong tay hắn, sau đó cô xoay người lại, dùng cánh tay cản trở sau lưng Duật Tôn, lo sợ hắn sẽ cướp đoạt một lần nữa.
Mạch Sanh Tiêu đem Bôn Bôn che chắn ở trước ngực, đứa bé hình như cũng cảm nhận được không khí buồn bực này, nó bất an vặn vẹo cổ, miệng cử động, bộ dạng như muốn khóc.
"Bôn Bôn ngoan, ngoan nha. . . . . . .” Mu bàn tay của Sanh Tiêu nhẹ vỗ trên lưng đứa bé hai cái, cục cưng cong cong môi lên, lại ngáp một cái thoải mái ngủ.
Mạch Sanh Tiêu ngồi trở lại mép giường, cô khóc có chút nghẹn, liền đem con nhỏ để lại trên giường, sợ kinh động đến con. Sanh Tiêu ngắm nhìn cục cưng ngủ ngon, cô một khắc cũng không muốn rời đi, dù cho lúc nào cũng nhìn chằm chằm, cô không biết mệt và cũng sẽ không cảm thấy mệt.
Ánh mắt cô nhìn đến gần tới Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu kiềm lại tiếng khóc. Cô kỳ thật cũng biết là mình ích kỷ không để cho Duật Tôn đụng vào con, không để cho hắn tham dự vào hành trình con phát triển. Đối với Duật Tôn mà nói, dày vò của hắn so với cô chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-trong-cuoc-yeu/1279678/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.