Tang Viêm cầm chặt lấy tay Thư Điềm, người đàn ông lại có vẻ nghiêm trọng, lúc này hắn cũng không chịu đựng nổi. Hắn nâng lấy bàn tay của Thư Điềm đặt lên trán mìnht: "Sẽ kịp mà, chừng nào em bình phục, chúng ta lập tức kết hôn ngay.”
"Sanh Tiêu, chân của tớ bị sao vậy?” Thư Điềm cảm giác được bất ổn, trong ánh mắt cố nén hoang mang.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh, tầm mắt không dám chạm đến chân Thư Điềm: "Thư Điềm. . . . . . .”
"Đau quá. . . . . . . . . Tang Viêm, chân của em đau quá! "
"Thư Điềm, nắm lấy tay của anh.” Tang Viêm một tay khác xoa lên trán của Thư Điềm: "Có anh ở đây, chân của em chỉ bị thương thôi, chờ khỏi hẳn sẽ không sao.”
"Thật vậy không?”
Tang Viêm lạnh lùng, sắc mặt âm u, hắn nặng nề gật nhẹ đầu.
"Tang Viêm, anh không có gạt em phải không? Anh đã hứa với em là sẽ không gạt em.” Thư Điềm chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn, cô mơ hồ cảm giác được chân mình không ổn, nếu không sẽ không đau kinh khủng như vậy.
Tang Viêm hôn lên mặt của Thư Điềm, đột ngột cổ họng như bị nghẹn không thể nói lên lời.
"Sanh Tiêu, cậu nói cho tớ biết đi! "
Thư Điềm thần sắc kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không còn huyết sắc bỗng chốc đỏ lên: "Hai người không việc gì phải giấu diếm tôi, tôi sớm muộn cũng phải đối mặt với chuyện này. Tang Viêm, anh hãy tin em, em có thể làm được.”
Mạch Sanh Tiêu xoay mặt đi, nghẹn ngào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-trong-cuoc-yeu/1279668/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.