Duật Tôn đi tới trước mặt cô: “Sanh Tiêu?”
Vẻ mặt Tương Tư căng thẳng, hai mắt né tránh, “Nó…nó, đi ra ngoài…”
Duật Tôn nhíu mày: “Hai mắt cô ấy không nhìn thấy gì thì có thể đi đâu?”
Mạch Tương Tư sợ hãi cũi thấp đầu, Duật Tôn thấy thế, trong lòng càng cảm thấy chán ghét hơn: “Cô không nghe thấy lời tôi nói sao?”
“Đi…”
Duật Tôn lướt qua người ả đi vào phòng bếp, định hỏi dì Hà, Mạch Tương Tư vội vươn tay giữ chặt góc áo hắn: “Nó tới Starbucks.”
Người đàn ông dừng bước: ” Starbucks?”
Mạch Tương Tư bối rồi: “Không phải tại Sanh Tiêu, là Nghiêm Trạm Thanh gọi điện thoại tới, anh đừng trách Sanh Tiêu, nó chỉ đi ra ngoài một lát, một lát thôi, nhanh chóng sẽ trở về.”
“Ra ngoài bao lâu rồi?”
“Mới, mới một lúc.”
Ánh mắt Duật Tôn đảo qua phòng khách, ngoài dì Hà ra, đúng là không thấy bóng dáng Sanh Tiêu.
Người đàn ông không ngờ tới Nghiêm Trạm Thanh âm hồn không tan, sẽ lại tìm đến.
Mạch Tương Tư nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Duật Tôn trở nên u ám, ả ta cẩn thận mở miệng: “Thật sự là không liên quan đến em gái tôi.”
Dì Hà từ trong phòng bếp thò đầu ra: “Duật thiếu, cậu đã về.”
Duật Tôn xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Hoàng duệ ấn tượng. Dì Hà sau khi lau khô bàn tay ướt sũng liền bước tới: “Duật thiếu sao lại đi ra ngoài nữa? Không phải vừa mới về sao?”
“Có thể xảy ra việc gì chứ.” Tương Tư đẩy xe lăn tới trước sô pha, “Dì Hà, tối nay ăn gì?”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-trong-cuoc-yeu/1279622/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.