Chương trước
Chương sau
Hôm nay, ông Nghiêm vẫn đi làm như mọi khi, còn bà Nghiêm lại không tới bệnh viện, tối hôm qua, Tô Nhu nghe bà ta bảo rằng sẽ tới chùa thắp hương cầu Phật, xin cho Nghiêm Trạm Thanh sớm tỉnh lại.
Lúc ra khỏi nhà bà Nghiêm đã dặn đi dặn lại, không được để Cố Tiêu Tây đi đâu.
Tô Nhu vào phòng cô ta gọi điện thoại.
Xong việc ả điềm nhiên như không đi xuống tầng, Cố Tiêu Tây đang ăn bữa sáng, người giúp việc thì ở bên cạnh, Tô Nhu vẫy tay gọi người giúp việc, "Cô lên lầu giúp tôi một chút, tôi có một ít quần áo không dùng nữa, cô lên dọn dẹp giúp tôi."
Người giúp việc ngừng tay, theo cô ả lên lầu.
Tô Nhu dẫn người giúp việc vào phòng ả, mở tủ quần áo, "Là mấy thứ đó đấy.”
"Quần áo này cô đều không dùng nữa sao?" Nhìn qua trông chúng vẫn còn còn rất mới.
"Uhm, cô dọn giúp tôi đi."
Tô Nhu đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa lên.
Hai người vừa mới lên lầu không lâu, thì chuông điện thoại dưới tầng một chợt vang lên.
"Những bộ quần áo này vẫn còn mới lắm, vứt đi thì tiếc quá." Trong mắt người giúp việc lộ ra vẻ tiếc rẻ.
"Nếu cô thích thì cứ lấy mà mặc." Tô Nhu lơ đãng đáp lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống dưới lầu.
"Thật không ạ, cảm ơn cô chủ."
Cố Tiêu Tây đang ăn cháo, chuông điện thoại cứ reo, cô nàng cũng không để ý, đến lúc ăn xong bát cháo cô mới đứng dậy định đi lên lầu.
" Reng reng reng reng.."
Chuông điện thoại giục riết không ngừng nghỉ.
Cố Tiêu Tây dừng bước, không biết nghĩ thế nào lại quay xuống nghe," A lô?"
"A lô, xin chào, xin hỏi có phải là người nhà của Nghiêm Trạm Thanh không? Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện Nhất Phụ."
Trong lòng Cố Tiêu Tây chợt cảm thấy bất an," Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Vừa rồi, tình trạng bệnh nhân có chuyển biến xấu, nhịp tim gần như đã ngừng đập, chức năng tim phổi suy kiệt, chúng tôi đã hết lòng cứu chữa, người nhà mau tới nhìn mặt bệnh nhân lần cuối đi.."
Cộp.
Điện thoại rơi từ trong tay xuống, nện vào chân Cố Tiêu Tây. Cô hoảng hốt che mặt lại, làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Anh ấy thật sự không thể cứu nổi ư?
Cố Tiêu Tây vội vàng bước vọt tới cầu thang, định gọi Tô Nhu xuống, tiếng gọi đã đến cổ họng, cô lại nuốt về, không được, nếu để mọi người biết thì cô sẽ không được gặp mặt Nghiêm Trạm Thanh lần cuối.
Cô đi cả dép lê chạy ra cửa, tiền bạc không kịp mang, xông thẳng ra ngoài.
Tô Nhu nhìn theo bóng lưng đang dần mất hút trước mắt mình, cô ta mỉm cười, buông tấm rèm xuống.
Đợi đến lúc cô ả và người giúp việc xuống lầu, Cố Tiêu Tây đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cô giúp việc sợ hãi tới mức suýt thì thét lên, Tô Nhu cũng giả vờ lo lắng tìm khắp nơi, nhưng vẫn trộm báo tin cho Duật Tôn.
Cố Tiêu Tây chạy ra ngoài, chặn một chiếc taxi, lúc lên xe vẫn chưa biết là mình không mang tiền,"Tới bệnh viện Phụ Nhất."
Nhưng cô không biết, cô đã bị theo dõi từ lâu.
Xe taxi bị chặn lại giữa đường, Cố Tiêu Tây bị kéo xuống xe, cô cảm thấy có điều bất thường.
Cho tới tận khi nhìn thấy Duật Tôn, mới linh cảm được là Nghiêm Trạm Thanh không bị nguy hiểm, lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm.
"Cố Tiêu Tây, không ngờ gan của cô lớn như thế, có cả can đảm để bỏ trốn cơ đấy."
"Tôi biết đã rơi vào tay anh thì trốn cũng không thoát." Cố Tiêu Tây tuy sợ hãi, nhưng chân tay không hề luống cuống như lần trước.
"Đúng là cô tài giỏi quá, làm thế nào mà đứa bé trong bụng có thể thành con của Nghiêm Trạm Thanh, chuyện nực cười đó mà nhà họ Nghiêm cũng tin được.”
Sắc mặt Cố Tiêu Tây đã trắng bệch, cánh môi tái nhợt.
Duật Tôn đứng thẳng người lên, bắt được một tay Cố Tiêu Tây đặt lên mặt bàn, tay phải của y đang cầm một con dao gọt trái cây sắc lẹm, mũi dao sắc nhọn thoắt cái đã cắm vào khe hở giữa hai ngón tay của Cố Tiêu Tây, "Hôm nay để tôi cho cô biết cảm giác bị cắt ngón tay là như thế nào."
Cố Tiêu Tây cố giãy ra nhưng cổ tay đã bị Duật Tôn ghim chặt, không thể cựa quậy, "Anh, anh muốn làm gì?"
Bây giờ cô mới thấy sợ, "Đừng mà."
Tiếng thét gần như chọc thủng cả màng nhĩ, Cố Tiêu Tây lắc đầu, "Tôi hứa với anh, tôi sẽ đi tự thú, sẽ đi ngay bây giờ."
"Cô còn lựa chọn khác sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Duật Tôn dí sát gần mặt cô, suýt thì chạm vào chóp mũi cô, "Lần này, cho dù thế nào tôi cũng phải tận mắt nhìn cô đi vào đồn cảnh sát, à mà .. Cô học vẽ, đôi bàn tay này chắc là quan trọng lắm đúng không?”
Năm đầu ngón tay của Cố Tiêu Tây co quắp lại, nhưng chỉ co được có một nửa, “Tôi đã chẳng còn gì, anh còn muốn thế nào nữa? Xin anh đừng tàn nhẫn như vậy.."
Duật Tôn chợt nhớ tới ngày Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi cục cảnh sát, nửa mạng của cô đã quăng lại ở nơi đó, sự hung ác hiếm thấy nay lại xuất hiện trong đôi mắt y, tay phải của y càng đè xuống..
"A."
Cố Tiêu Tây ngẩng đầu, cổ tay đã bị kéo thẳng ra, con dao gọt trái cây đặt trên ngón tay cô, chưa dùng sức, chỉ rạch rách da, nhưng dây thần kinh ở ngón tay nối liền với tim, nước mắt cô rơi.
Điện thoại đặt trên bàn Duật Tôn reo chuông, y liếc mắt, thấy Sanh Tiêu gọi đến.
Buông con dao, y cầm điện thoại lên nghe, "A lô?"
“A lô, Duật Tôn.." Mạch Sanh Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha. Cố Tiêu Tây có thể nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình điện thoại của Duật Tôn, cô biết người đang gọi là Sanh Tiêu, dù Cố Tiêu Tây chắc rằng cô ấy sẽ không cứu cô đâu, thậm chí bây giờ cô ấy còn hận không thể tống cô vào tù ngay lập tức, nhưng lúc này đây, bản năng trỗi dậy, Cố Tiêu Tây sợ hãi thét to, "Cứu với, cứu với."
Duật Tôn liếc mắt một cái, có người nhanh nhẹn bịt miệng Cố Tiêu Tây lại.
Như có sấm sét nổ vang rền trong đầu Mạch Sanh Tiêu, "Tiếng gì thế, ai đang kêu cứu vậy?"
"Em nghe lầm rồi, tôi đang ở công ty."
"Hu u" Cố Tiêu Tây khóc lóc giãy dụa, người đàn ông sau lưng ra sức ôm lấy cô.
“Tôi không nghe lầm, tôi nghe thấy có người đang kêu cứu," Mạch Sanh Tiêu đứng bật dậy khỏi ghế sôpha, "Có phải là anh tìm được Cố Tiêu Tây rồi không?"
Đôi mắt Duật Tôn mở ra, nói "Không phải."
"Tôi nhận ra đó là tiếng của cô ấy," Mạch Sanh Tiêu nhớ lại, rõ ràng đây là những thủ đoạn quen thuộc của Duật Tôn, ngực cô siết chặt lại, "Duật Tôn, Cố Tiêu Tây chưa bao giờ thật sự làm tổn thương tôi, trước đây cô ấy bị Nghiêm Trạm Thanh lợi dụng, đó cũng là bất hạnh lớn nhất của cô ấy, anh đừng như vậy có được không? Cô ấy phạm sai lầm, pháp luật sẽ nghiêm trị, đừng để hai tay anh vấy thêm máu nữa, anh bỏ qua cho cô ấy đi."
Duật Tôn ngồi trở lại ghế sôpha bằng da thật, không nói gì nữa.
Mạch Sanh Tiêu biết, nếu Duật Tôn không muốn nghe, dù cô có nói một trăm câu cũng vô dụng, "Anh về sớm được không? Trưa nay dì Hà làm sủi cảo, em bảo dì nấu thêm một ít chờ anh về ăn.”
Cô nói xong, thì cúp máy.
Bên tai vọng lại tiếng tút tút, trái tim của Duật Tôn bỗng loạn nhịp, điện thoại rời khỏi tai.
"Duật thiếu."
Duật Tôn nhướn đôi mắt nhìn Cố Tiêu Tây, y khua tay, người đàn ông bên cạnh thấy vậy, liền khom người cầm chén nước bước lại gần. Cố Tiêu Tây đoán được bên trong chén là gì, người đàn ông nọ đưa chiếc chén tới trước mặt cô, cô nhận lấy, hơi do dự.
Từ ngày cô mang thai rất nhạy cảm, dù chưa được ba tháng nhưng đã nghe được tiếng tim thai rất khẽ. Lúc đầu, cô thấy ghét đứa bé này lắm, vậy nên chẳng giành nhiều tình cảm cho nó. Cố Tiêu Tây đưa tay vuốt ve bụng, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.
Duật Tôn không thúc giục nhưng đôi mắt nhìn cô không chớp.
Cố Tiêu Tây hiểu rất rõ cô chẳng còn con đường nào khác để lựa chọn, càng không có khả năng giữ được đứa trẻ, ngẩng cổ, không hề do dự cô uống cạn chén nước.
Khi Cố Tiêu Tây bị đưa tới cục cảnh sát vừa đúng lúc thuốc phát huy tác dụng, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, chỉ kịp nói hai chữ “tự thú” rồi ngất xỉu ở cửa đồn.
Lúc Duật Tôn về tới Hoàng Duệ Ấn Tượng thì dì Hà đang làm sủi cảo, Mạch Tương Tư phụ giúp bên cạnh, còn Sanh Tiêu thì ngồi bất động trước bàn ăn, hai tay đặt ngay ngắn ở trước mặt.
Nghe thấy tiếng động, dì Hà ngẩng đầu, "Duật thiếu đã về rồi ạ."
Y bước từng bước đến gần, "Sao tự nhiên lại làm sủi cảo?"
"Em muốn ăn," Sanh Tiêu ngẩng mặt lên “Tự nhiên lại thấy thèm.”
Duật Tôn nâng cánh tay, lòng bàn tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô, "Đã uống thuốc chưa?"
"Rồi ạ."
Hải Bối mới được Thư Điểm đưa về, đang cuộn tròn dưới chân Mạch Sanh Tiêu, dì Hà chuẩn bị cho sủi cảo được gói xong vào nồi, "Tương Tư, không ngờ cháu lại gói sủi cảo giỏi như vậy."
"Là mẹ dạy cháu đấy, hồi trước lúc nhà cháu làm sủi cảo, ba và Sanh Tiêu thì phụ trách ăn, còn cháu và mẹ.." Tương Tư kể, cổ họng gần như tắc nghẹn, không nói nổi nữa, cô quay mặt đi, xoay xe lăn sang chỗ khác.
Dì Hà nghe xong, thở dài, quay người đi phòng bếp.
Khóe môi Sanh Tiêu run lên, những hình ảnh ngày ấy lại ùa về, đôi mắt của cô đỏ lên, Duật Tôn thấy thế, giơ bàn tay che đi đôi mắt cô, "Nếu em khóc sẽ không tốt cho mắt đâu."
Mũi Sanh chua chát cay cay, Tương Tư vội vàng lau nước mắt, "Đều tại chị, tự nhiên lại nhớ ba mẹ."
Mạch Sanh Tiêu khẽ chạm vào mu bàn tay của Duật Tôn, kéo tay y xuống, "Chị, có phải chị cũng hay nhớ về chuyện hồi bé, nhất là từ khi em không nhìn thấy nữa đúng không?”
Tương Tư gật gật đầu, e ngại Duật Tôn ở đây, đành phải an ủi cô, "Sanh Tiêu, dù sao mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
"Đúng vậy," Duật Tôn đè tay lên bả vai Sanh Tiêu, y gật đầu, nhìn Tương Tư bằng đôi mắt sâu xa, “Tô Niên đã chết rồi, cũng coi như là đền mạng cho ba mẹ em."
Mạch Tương Tư bắt gặp ánh mắt của y, cuống quít tránh đi, ý tứ trong đôi mắt ấy, như là đã biết chuyện cô đẩy Tô Niên chết.
Sanh Tiêu sợ trong lòng chị chịu áp lực, cho nên chuyện Duật Tôn biết thủ phạm đẩy Tô Niên là Tương Tư, chưa bao giờ cô nhắc lại trước mặt chị.
Ông Nghiêm đang ở cơ quan thì nhận được một cuộc điện thoại của cảnh sát gọi tới.
Đối phương nói cho ông ta biết, Cố Tiêu Tây đến cục cảnh sát định tự thú, nhưng vì sảy thai, chảy quá nhiều máu nên đã đưa vào bệnh viện Nhất Phụ.
Ông Nghiêm cúp điện thoại rồi vội vàng lái xe về nhà, bà Nghiêm vẫn chưa về, trong nhà chỉ có một mình người giúp việc, "Người đâu? Mọi người đi đâu hết rồi?"
Người giúp việc nơm nớp lo sợ, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Người mà cô trông nom ở đâu rồi?" ông Nghiêm quát ầm lên.
"Cô ta.. không thấy đâu cả," Người giúp việc nín hơi nhớ lại, "Lúc ấy tôi đang ở trong phòng ngủ thu dọn quần áo cho cô chủ, đến khi xuống lầu đã không thấy cô ta đâu, cô chủ ra ngoài tìm đến bây giờ vẫn chưa về.”
"Vậy sao cô không gọi điện báo cho tôi?"
Người giúp việc nói quanh co, vẻ mặt sợ hãi, "Tôi nghĩ, chắc cô ta không đi xa đâu, cùng lắm chỉ đi chơi một lúc rồi về ngay.”
“Về ngay về ngay, thế bây giờ người ở đâu?"
"Tôi."
Ông Nghiêm giận dữ xoay người gọi điện thoại cho Tô Nhu, cô nàng đang uống trà với người bạn tốt Quyên Quyên ở ngoài. Tô Nhu mặc một chiếc váy liền mới tinh, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô ả ra hiệu cho Quyên Quyên không lên tiếng, tháo kính râm xuống xong mới bắt máy, "A lô, cha ạ?"
"Con đang ở đâu? Tìm được cô ta chưa?"
"Cha, con đã tìm tất cả những chỗ Cố Tiêu Tây có thể đến rồi, ở bệnh viện cũng không thấy, không biết cô ấy đi đâu nữa? Điện thoại không mang, không có tiền nữa, cha nói xem cô ấy có thể đi đâu được?" Tô Nhu giả vờ vô cùng lo lắng, nói theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn.
“Làm sao tôi biết được!?" ông Nghiêm giận dữ, nghe giọng nói, như hận không thể lục tung cả thành phố Bạch Sa lên để tìm.
Tô Nhu khẽ mỉm cười, chỉ tay vào điện thoại ra hiệu cho Quyên Quyên.
"Không tìm thấy thì về nhà ngay, đi lung tung thì giải quyết được gì!" ông Nghiêm nói xong, cúp điện thoại luôn.
"Ông ấy giận điên lên rồi," Tô Nhu nhấc ly nước hoa quả lên, "Ngày thường lúc nào cũng thích diễu võ dương oai, bây giờ, để xem đến lúc biết đứa bé trong bụng Cố Tiêu Tây không phải cháu mình, ông ta sẽ bị dày vò đến mức nào.”
Quyên Quyên rót thêm nước vào ly, "Thật ra, cậu chẳng phải làm đến mức ấy, ở nhà đó lúc nào cậu cũng bị khinh thường, chồng thì chẳng coi cậu là vợ, hơn nữa, hiện giờ Nghiêm Trạm Thanh nằm viện không biết có tỉnh lại hay không, cậu dứt khoát ly hôn không tốt hơn hay sao?"
Đây không phải lần đầu tiên Quyên Quyên nói với Tô Nhu những điều này.
Tô Nhu nghe thấy ba chữ Nghiêm Trạm Thanh, ánh mắt tối dần, cô ta đặt ly nước xuống, "Mình phải về thôi."
"Tô Nhu!" Quyên Quyên nắm lấy tay cô ta, kéo lại, "Rốt cuộc cậu cố chấp vì cái gì? Đến giờ phút này cậu vẫn ở lại bên Nghiêm Trạm Thanh, cha mẹ chồng phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng chứ, thế mà cậu có thấy thái độ của bố chồng cậu vừa rồi không, như là cậu nợ nhà người ta 5 triệu tệ(1) không bằng ấy. Cậu còn trẻ, lại xinh đẹp.."
5 triệu tệ bằng khoảng hơn 17 tỷ VND.
"Quyên Quyên," Tô Nhu ngắt lời cô bạn, cô nàng biết bạn vì muốn tốt cho mình thôi, nhưng mà, có một sự thật không thể thay đổi được, "Mình yêu Trạm Thanh, mình sẽ không rời xa anh ấy."
Quyên Quyên thở dài, không nói thêm gì nữa.
Một lý do duy nhất đó của Tô Nhu thôi, đã có sức thuyết phục được hết tất cả lý lẽ của cô rồi.
Tô Nhu cầm lấy túi, xoay người rời đi.
Ở nhà ông Nghiêm lo lắng hết đi ra lại đi vào, bà Nghiêm biết tin, cũng vội vàng về ngày, "Sao lại thế, sao lại thế? Một người đang yên đang lành sao tự nhiên không thấy đâu được?"
Người giúp việc ở bên cạnh không dám hé răng nửa lời, ông Nghiêm đang định trách vợ sao lại đi ra ngoài, thì chuông cửa reo.
Người giúp việc vội đi mở cửa, cứ tưởng Cố Tiêu Tây đã về.
Vừa mở cánh cửa thì thấy một người đưa thư.
Người giúp việc định ký tên, đối phương lại kiên quyết muốn giao tận tay cho ông Nghiêm, ông ta ký xong mở ra xem thì nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc.
"Cái gì thế?" bà Nghiêm thuận miệng hỏi, lòng dạ chỉ nghĩ đến đứa cháu nội chưa ra đời. Sao tự nhiên lại đi đâu mất? Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt ông Nghiêm tái nhợt, người giúp việc đứng ở bên cạnh vô tình liếc mắt qua, đỏ mặt tía tai quay vội lưng lại.
Ông Nghiêm vứt bì thư lên bàn trà, đến tận lúc đó bà Nghiêm mới nhìn thấy rõ ràng, tất cả đều là ảnh khỏa thân của Cố Tiêu Tây với một người đàn ông nào đó ở trên giường, vì quá giận dữ bà ta đứng bật dậy, “Con khốn nạn, tôi tưởng nó còn nhỏ, không ngờ…”
Vừa về đến nhà, Tô Nhu liền cảm nhận được bầu không khí khác thường, cô nàng nghĩ thầm, chắc là chuyển phát nhanh đã đưa tới nơi rồi, "Cha, mẹ, con không tìm thấy."
"Không cần tìm nữa," ông Nghiêm ngồi trên ghế sa lon, mắt nhìn chằm chằm vào đống ảnh, "Cô ta đến đồn cảnh sát tự thú rồi, đứa bé không giữ được, đang nằm trong bệnh viện."
"Cái gì?" bà Nghiêm hoảng sợ, nghẹt thở, lung lay, suýt thì ngã xuống đất. Tô Nhu vội vàng đỡ lấy hai vai của bà ta, "Cha, sao lại thế?"
"Người quen trong cục cảnh sát nói, Cố Tiêu Tây được một chiếc ô tô đưa tới đồn tự thú, người trong xe nhìn nó đi vào, mới lái xe đi."
"Nhất định là Duật Tôn!" Tô Nhu nói, đó cũng chính là suy đoán của ông Nghiêm, "Chẳng còn ai khác."
"Nhưng mà tại sao cô ta lại ra ngoài? Biết rõ bên ngoài nguy hiểm.." bà Nghiêm xót cháu, "Tự thú thì tự thú, nhưng sao cháu tôi lại mất?"
"Mẹ, mẹ nghĩ xem, Duật Tôn quyết tâm tìm bằng được Cố Tiêu Tây, nếu rơi vào tay hắn, đứa trẻ làm sao mà giữ được? Chỉ có làm vậy, thì cha mới không tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa," Tô Nhu nói dối, đẩy vai diễn của mình cho Duật Tôn, ánh mắt cô nàng rơi xuống những tấm ảnh, "Quan trọng là, đứa bé trong bụng Cố Tiêu Tây có phải là con của Trạm Thanh không? Lúc ấy con đúng là hồ đồ, chỉ nghĩ cho Trạm Thanh, muốn giữ lại giọt máu của anh ấy, con đâu có ngờ.."
Tô Nhu tỏ vẻ căm hận, khinh thường giơ mấy tấm ảnh lên phe phẩy, "Mọi người đều biết Trạm Thanh thích Mạch Sanh Tiêu, bây giờ ngẫm lại, chuyện đứa bé là do Cố Tiêu Tây muốn đổi trắng thay đen (2),mẹ.." Cô ta vỗ nhè nhẹ trên bờ vai bà Nghiêm, trấn an bà ta, "Dù sao, bây giờ đứa bé cũng không còn nữa, nhìn những tấm ảnh này, chúng ta có thể thấy đứa bé không phải con của Trạm Thanh, như vậy, trong lòng mọi người sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Nguyên văn là 鱼目混珠 có nghĩa là “Vàng thau lẫn lộn” mình chuyển thành câu thành ngữ “Đổi trắng thay đen” có nghĩ tương tự để hợp với văn cảnh hơn: cố ý nhận thức sai lầm các giá trị đúng đắn; hành động có ý thức, bịp bợm, thâm hiểm.
Ông Nghiêm, bà Nghiêm đều ngồi ở trên ghế sa lon không nói gì, phòng khách rộng lớn như vậy, chỉ vang lên giọng nói của Tô Nhu.
"Cha, mẹ, nhất định Trạm Thanh sẽ tỉnh lại, sau này, cha mẹ sẽ có cháu nội danh chính ngôn thuận."
"Nhu Nhu à.." bà Nghiêm không chịu được cú sốc này, ôm lấy Tô Nhu khóc lớn. Mặt mũi ông Nghiêm xám lại, mặc kệ đứa bé này có phải con của Nghiêm Trạm Thanh không, bây giờ thai đã sảy, đây là sự thật. Ông ta đã lợi dụng quan hệ của mình để nhúng tay vào vụ án Nghiêm Trạm Thanh, về tình về lý, vốn không hề thỏa đáng, nay sự tình đã đến nước này, thì cứ để cho Cố Tiêu Tây gieo gió gặt bão đi.
Tô Nhu thấy ông bà Nghiêm không tiếp tục tra hỏi, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
***
Cố Tiêu Tây hôn mê suốt một ngày một đêm, đến tận ngày hôm sau mới tỉnh lại. Cô hỏi y tá đến thay thuốc mới biết mình đang ở bệnh viện Nhất Phụ, cũng chính là nơi Nghiêm Trạm Thanh nằm.
Thấy cô nàng đã tỉnh lại, y tá báo ngay cho hai viên cảnh sát đang canh ở cửa biết.
Cố Tiêu Tây không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, kệ cho cảnh sát hỏi han ghi chép nửa buổi, cô mới mở miệng nói một câu, "Để cho tôi gặp Nghiêm Trạm Thanh một lần, gặp xong rồi tôi khai."
Nghiêm Trạm Thanh nằm trong phòng theo dõi đặc biệt, Cố Tiêu Tây vừa đứng dậy khỏi giường đã thấy choáng váng, cô vuốt tóc, đi được mấy bước thì nghiêng ngả, phải bám vào tường để đi, cô tới cửa phòng rồi quay lại, "Cho tôi rửa mặt, chải tóc rồi đi có được không?"
Cô nghĩ, dù cô không xinh đẹp sáng sủa để đi gặp Nghiêm Trạm Thanh, ít nhất cũng phải sạch sẽ.
***
Hôm nay đúng ngày hẹn tái khám của Mạch Tương Tư, dì Hà quên không nói trước với Duật Tôn, đến tận lúc ra cửa mới vỗ vỗ hai tay vào nhau, "Phải làm sao bây giờ, nếu không thì chuyển sang ngày khác đi được không?"
Sanh Tiêu biết dì Hà lo cô ở nhà một mình, "Dì Hà à, thuốc của cháu chỉ còn đủ vài ngày nữa thôi, cháu đi cùng mọi người, tiện để bác sĩ khám lại xem mắt có tiến triển gì không nhé?"
"Mạch tiểu thư, hay là cháu cứ ở nhà, để ngày mai Duật thiếu đưa cháu đi."
"Dì Hà à, không sao đâu, chúng ta đến đó bằng ô tô, cháu vịn vào xe lăn của chị để đi là được, dù sao chỉ có mấy bước chân thôi, ô tô được đi thẳng vào bệnh viện mà."
"Cái này.." dì Hà do dự.
"Đi thì đi," Tương tư cầm tay Sanh Tiêu, "Cảm giác này chị hiểu rõ lắm, chỉ có vận động nhiều mới khôi phục nhanh được, dì Hà à, chuẩn bị đi thôi."
Có cái gì chứ? Chẳng qua chỉ có mắt không thấy thôi, ngày trước hai chân cô nàng không đi được thì bị ném ở bệnh viện, chẳng ai ngó ngàng đến, Sanh Tiêu mới bị mù mà đi một đoạn đường đã có người lo này lo nọ, huống chi là bình thường, được người ta nâng niu, cả cơm cũng bón tận miệng cơ mà.
Dì Hà chuẩn bị đủ hết các thứ cho hai người đi tái khám, "Để tôi gọi điện cho Duật thiếu đã”.
"Dì Hà à, dì thật là, chúng cháu chưa vô dụng đến mức không thể tự đi ra ngoài đâu.” Tương Tư rũ mắt xuống, tỏ ra khổ sở.
"Chị, chị biết dì Hà không có ý đó mà." Mạch Sanh Tiêu vội vàng xoa dịu, dì Hà thấy thế, không nói gì nữa, bà giúp Tương Tư đi ra ngoài, Sanh Tiêu vịn tay vào xe lăn củaTương Tư, đi từ từ, không hề bị ngã.
***
Cố Tiêu Tây được cảnh sát dẫn tới phòng của Nghiêm Trạm Thanh, phòng đó nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, cô nàng phải ở lại viện hai ngày để theo dõi, bây giờ cơ thể yếu ớt đi còn chẳng xong, nếu không phải cô ta kiên quyết thì xuống khỏi giường bệnh cũng không được bác sĩ cho phép.
Nhìn nghiêng, cô nàng gầy như một trang giấy mỏng manh, Cố Tiêu Tây vuốt tóc dưới cổ, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình bao bọc thân thể nhỏ bé. Ngoài phòng bệnh của Nghiêm Trạm Thanh có người canh giữ. Cảnh sát không cho cô nàng vào trong, Cố Tiêu Tây chỉ được phép đứng ở cửa nhìn vào.
Mặc dù như vậy, cô vẫn trông thấy trên người Nghiêm Trạm Thanh cắm đầy ống dẫn, Cố Tiêu Tây đặt hai tay lên cửa, miệng mở ra, nhưng gọi mãi vẫn chẳng ra được cái tên đang nghẹn lại ở cổ. Muôn vàn lỗi lầm, cuối cùng đều quy về thân thể hắn, kế sách của Duật Tôn chặt chẽ không chút sơ hở, mà cô thì tình nguyện chui vào, chọc vào người đàn ông như thế, chẳng còn con đường nào ngoài cái chết cả.
"Tôi muốn vào thăm anh ấy được không?"
"Không được, đưa cô tới đây đã là ngoại lệ rồi.”
Cố Tiêu Tây đứng ở cửa, nhớ lại, chưa bao giờ cô nói với Nghiêm Trạm Thanh rằng cô thương hắn. Không biết sau này có còn…cơ hội hay không, bởi vì, hắn vẫn chưa tỉnh lại, còn bởi vì, có lẽ cô sẽ phải ngồi tù cả đời.
Dù cô có nói điều này với hắn khi hắn còn tỉnh táo đi nữa, thì chắc là hắn cũng chẳng muốn nghe đâu.
"Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao còn làm vậy?"
Cố Tiêu Tây ngoảnh mặt, quay lưng lại, nước trong mắt lại rơi, nhiều người đều muốn hỏi cô câu hỏi đó, nhưng bản thân Cố Tiêu Tây chẳng có lời đáp.
***
Chân Tương Tư nhăn nheo như bà lão, vẫn đang trong thời gian hồi phục.
Mấy ngày qua, mắt của Mạch Sanh Tiêu không có chuyển biến tốt, lại tiếp tục phải uống thuốc. Dì Hà đưa cả hai người đi, nơm nớp lo sợ cả quãng đường, bà lo hai chị em bị người ta đâm vào.
"Mạch tiểu thư, đằng trước có cầu thang, cháu cẩn thận đấy."
"Dì Hà à," Sanh Tiêu đi chầm chậm từng bước một, “Dì gọi cháu là Sanh Tiêu giống như gọi tên chị cháu đi, cứ gọi là Mạch tiểu thư nghe khách sáo quá."
"Sao mà giống nhau được, về mặt thứ bậc thì cháu là chủ, dì là người hầu mà."
Mạch Sanh Tiêu nghe xong cười ra tiếng, "Dì Hà, dì hài hước quá."
Dì Hà cũng cười theo, nhưng lời nói đùa bình thường tới tai Mạch Tương Tư lại trở nên không còn đơn giản nữa. Hàng ngày, dì Hà đều gọi cô ta là Tương Tư, thì ra chẳng phải vì hai người bình đẳng, mà bởi Sanh Tiêu đã ở vị trí cao hơn.
Mắt Sanh Tiêu không nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trong mắt cô chị, dì Hà bận trông nom cả nên cũng chẳng để ý.
Cố Tiêu Tây được cảnh sát dẫn giải rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, cô đang về phòng bệnh của mình, vừa tới một cánh cửa thì gặp ba người đi từ trong ra.
Mạch Tương Tư nhìn thấy cô nàng trước tiên, vỗ vỗ vào mu bàn tay Sanh Tiêu, nói "Là Cố Tiêu Tây."
Dì Hà có ấn tượng rất xấu đối với cô gái này, kéo Sanh Tiêu đang muốn đi tới, "Mạch tiểu thư, chúng ta đi bên kia."
"Mạch Sanh Tiêu," Cố Tiêu Tây gọi tên cô, "Đợi một chút."
Cố Tiêu Tây quay sang bảo với cảnh sát bên cạnh, "Tôi đã chọn cách tự thú, sẽ không trốn đâu, xin hãy để tôi nói vài lời với cô ấy, về phòng bệnh, tôi sẽ khai tất cả."
Hai người nhìn nhau, thì thầm, "Được rồi, không được nói quá lâu đấy."
Dù vậy, bọn họ vẫn theo sau lưng Cố Tiêu Tây, dừng lại đứng cách ra chút ít. Tay phải của Cố Tiêu Tây bị còng lên lan can, nếu cô ta có muốn làm hại Mạch Sanh Tiêu, cũng không làm được.
Dì Hà nhất quyết không đồng ý. Sanh Tiêu biết Cố Tiêu Tây có chuyện muốn nói, trong lòng cô cũng còn nhiều nghi vấn chưa được giải thích, suy nghĩ một lúc rồi cô bảo với dì Hà dắt mình lại gần, "Dì Hà, dì cứ yên tâm, giữa ban ngày, cô ấy không làm gì cháu được đâu."
Cố Tiêu Tây cúi thấp đầu trước mặt cô, dì Hà lo lắng về lại bên cạnh Tương Tư, Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống ghế một lúc, mới cất tiếng "Cô muốn nói cái gì thì nói đi."
Cố Tiêu Tây ngẩng đầu, dù cô nàng biết ngày hôm qua Mạch Sanh Tiêu cứu mình, nhưng oán hận trong lòng vẫn chẳng thể tan đi, cô nhìn khuôn mặt Sanh Tiêu, nước mắt vô thức rơi xuống, "Nghe nói cô là sinh viên Nhạc viện âm nhạc Hoa Nhân, cũng sắp khai giảng rồi nhỉ?"
Mạch Sanh Tiêu không ngờ câu nói đầu tiên của cô ta lại đề cập đến vấn đề này, "Đúng vậy," Cô dừng một chút, "Nếu như cô không làm chuyện sai trái, cổng trường Học viện mỹ thuật cũng đã rộng mở với cô rồi”.
"Vậy ư?" Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cố Tiêu Tây nghiêng sang bên, nhìn ra vườn, nếu cô nàng không gặp gỡ Nghiêm Trạm Thanh, tay của cô sẽ không cầm lấy con dao đó giết người, mà là cầm bút để vẽ, "Mạch Sanh Tiêu, cô may mắn hơn tôi nhiều lắm."
Sanh Tiêu không nói gì, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào một chỗ.
"Ngẫm lại mới thấy, lúc ấy tôi khờ khạo quá, học phí Học viện mỹ thuật đắt lắm, tôi không có tiền, mới đồng ý với Nghiêm Trạm Thanh sẽ gần gũi Duật Tôn, tôi không biết phải làm gì, chỉ nghĩ tới ngôi trường mà tôi mơ ước bấy lâu. Chẳng ngờ, gặp lần đầu tiên đã bị Duật Tôn biết tỏng hết mọi ý đồ, mất công anh ta diễn kịch với tôi nữa chứ.." Cố Tiêu Tây cười bản thân, "Mạch Sanh Tiêu, thật ra, trước đây làm tổn thương cô, không phải tôi cố tình đâu, tôi chỉ muốn cô rời xa Duật Tôn, có lẽ làm thế Nghiêm Trạm Thanh sẽ mừng lắm, sẽ cho tôi đi. Khi rơi vào giữa hai người đan ông đó tôi mới biết đáng sợ đến cỡ nào, ngày ngày đều thấp thỏm lo sợ…”
Mạch Sanh Tiêu yên lặng nghe, Cố Tiêu Tây nói rất nhanh, như đang chìm trong đoạn ký ức đó, vẻ mặt không thể che giấu nổi vẻ cam chịu.
"Cô có nhớ ngày tôi hắt ly nước lạnh vào cô không? Tôi chỉ muốn cô đừng hy vọng nữa, lúc đó tôi mong Duật Tôn sẽ tát tôi một cái thật mạnh, đuổi tôi đi, để tôi trở lại cuộc sống của mình, nhưng mà, anh ta không làm.." Cố Tiêu Tây lắc đầu nói,"Anh ta diễn đạt hơn tôi nhiều, thờ ơ lạnh nhạt, thì ra là vì muốn tôi càng lún sâu hơn mà thôi.”
Cố Tiêu Tây nói rồi che mặt lại, "Mạch Sanh Tiêu, lần đầu tiên của cô là dành cho người cô yêu phải không?"
Sanh Tiêu không nghĩ nhiều, hỏi "Việc đó liên quan gì đến chuyện cô đang nói?"
"Cô có biết lần đầu tiên của tôi là cho ai không?" Cố Tiêu Tây buông tay ra, ngửa mặt lên trời, vệt nước trên má cứ hòa vào nhau mà chảy.
Mạch Sanh Tiêu không đáp lại, lần đầu tiên của cô ấy, chắc là dành cho Nghiêm Trạm Thanh.
"Duật Tôn không chạm vào tôi, anh ta cho gã trai bao nào đó một ngàn tệ (3) để tàn phá sự trong trắng của tôi, còn quay cả DVD, Mạch Sanh Tiêu, cô có biết lần đầu tiên của một cô gái quan trọng như thế nào không?"
1000 tệ bằng 3.420.000 vnd
Sanh Tiêu nghe vậy, thì giật mình.
"Chẳng may, tôi lại có thai, cứ tưởng đứa trẻ là con Duật Tôn, trước mặt tôi anh ta không hề phủ nhận, cùng lúc đó, còn cố ý tiết lộ thông tin bảo mật của công ty anh ta cho tôi, mượn tay tôi đưa những tài liệu giả đó cho Nghiêm Trạm Thanh. Cô biết không? Dù sự tình đến nước ấy, tôi vẫn muốn rời xa Duật Tôn, tôi thật sự không ham cái gì của bọn họ đâu, chẳng qua đâm lao phải theo lao thôi, chỉ cần nghĩ tới lúc chạy trốn, hoàn thành xong hết những việc này, tôi đã thấy mừng lắm rồi. Dù có khiến cô bị đuổi khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, những áy náy đó cũng bị niềm vui khỏa lấp hết, tôi nghĩ, Nghiêm Trạm Thanh sẽ không dùng cha mẹ để khống chế tôi nữa, cuối cùng tôi cũng có thể đi.."
Suy nghĩ của Mạch Sanh Tiêu cứ trôi theo dòng tự thuật của Cố Tiêu Tây, những chuyện về sau cô có thể đoán được phần nào, nhắm mắt lại, cố hết sức tránh né, không nghĩ tiếp nữa.
"Ngay giữa lúc tôi ngỡ rằng mọi chuyện đều thuận lợi thì công ty nhà họ Nghiêm phá sản, thì ra những tin tức đó đều là giả. Duật Tôn nói cho tôi chuyện anh ta đã biết quan hệ của tôi với Nghiêm Trạm Thanh, thậm chí đem cả đĩa DVD cho tôi xem, nói đó là do Nghiêm Trạm Thanh cho anh ta, uy hiếp anh ta trả 50 triệu tệ(4) tiền chuộc. Lúc đó tôi không nghĩ được gì, mọi thứ rối hết cả lên, Duật Tôn lại nói, anh ta có thể bỏ qua tất cả hiềm khích trước đó, dù sao tôi cũng mang thai con của anh ta, anh ta bằng lòng giúp tôi, ha ha.." Cố Tiêu Tây vừa khóc, vừa cười, trong làn nước mắt nhạt nhoà, cô nàng tiếp tục "Tôi không thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc đó nữa, chỉ nhớ là rất biết ơn anh ta, muốn sinh con cho anh ta, để báo đáp."
50 triệu tệ bằng khoảng hơn 170 tỷ vnd
"Sau đó?" Mạch Sanh Tiêu không thể khống chế nổi bản thân nên hỏi.
"Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của ba mẹ, quanh nhà dán đầy ảnh khỏa thân của tôi, ở nhà nhận được một hộp đĩa DVD, ba tôi giận dữ suýt nữa thì chết, tôi đoán, nhất định là do tôi đưa tin giả làm công ty Nghiêm Trạm Thanh tổn thất nghiêm trọng. Thêm vào đó, nửa đường Duật Tôn gọi điện thoại cho tôi nói đã gom đủ tiền, tôi lại càng chắc chắn mọi chuyện do Nghiêm Trạm Thanh gây ra." Cố Tiêu Tây nói một hơi dài, rồi thở gấp, "Còn những chuyện sau đó, cô đều biết.."
Mạch Sanh Tiêu không biết, trong chuyện này, lại có nhiều khúc mắc đến thế.
"Những điều này, Duật Tôn không nói cho cô biết đúng không?"
Lòng Sanh Tiêu đau đớn, cô không thể tưởng tượng được Duật Tôn lại có thủ đoạn độc ác đến thế, còn Cố Tiêu Tây thì ra lại là vật hi sinh giữa y và Nghiêm Trạm Thanh.
"Cô có biết trước lúc tôi đâm Nghiêm Trạm Thanh, đã tuyệt vọng đến mức nào không?" Cố Tiêu Tây nghẹn ngào, khóc, "Tôi không làm sai điều gì, tôi chỉ muốn kiếm một ít tiền đi học thôi, tại sao tôi lại bị ép đến con đường của kẻ sát nhân, nhà không còn chỗ cho tôi nữa, trong mắt tất cả mọi người, tôi đã không còn mặt mũi nào."
Mạch Sanh Tiêu nhớ lại, trước đây cũng vì tiền học phí nên cô mới gặp Nghiêm Trạm Thanh, cô và Cố Tiêu Tây, sao lại giống nhau đến thế.
Cố Tiêu Tây nói, cô may mắn hơn cô ấy.
Có đúng vậy không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.