Mạch Sanh Tiêu thấyngười đàn ông đã đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêng sang bên đãthấy Duật Tôn đứng cách đó không xa. " Này, cô lúc ấy bịlàm sao, nói thế nào thì Nghiêm thiếu cũng thật là nhẫn tâm, lại nỡ dùng phươngpháp như vậy làm cho cô xảy thai chứ......" Cô gái vẫn tiếp tục nói lớn,khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu đã gần như trắng bệch, đôi môi run rẩy muốn ngăn cô tađừng nói nữa, nhưng tiếng nói như nghẹn ở cổ. " Đúng rồi, chuyệnnày Duật thiếu cũng không biết sao?" Cô ta vẫn còn đang nói, cũng khôngphát hiện có người đã đứng sau lưng cô ta, còn vài gã bênh cạnh thấy vậy, sắcmặt cũng đã tái mét. Anh chàng kia không biết sống chết hết lần này tới lầnkhác bàn tay đã muốn chạm vào mặt cô. Cô gái kia chỉ cảm thấybả vai bị đau run lên, cô ta vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Duật Tôn đã tới sátvai, nơi gò má thổi qua một hơi thở lạnh lùng, một tay Duật Tôn đã đặt trên vaigã đàn ông. Đối phương không còn chúý đến Sanh Tiêu nữa, khuôn mặt nhìn lên hướng Duật Tôn," Duậtthiếu......" Hắn vừa muốn mở miệng,hỏi y muốn làm gì. Tay trái Duật Tôn đã cầmcổ áo hắn, ngay sau đó một quyền nện ở trên mặt hắn, máu tươi lập tức phụt ra,tung tóe trên chiếc áo trắng của Mạch Sanh Tiêu. Cô sợ hãi kêu lên, chỉ thấyDuật Tôn một quyền tiếp một quyền vung xuống, không bao lâu, gã kia đã khôngcòn khí lực dãy dụa. Sanh Tiêu sắc mặt sợhãi, chỉ nghe âm thanh nặng nề phát ra, như đang đấm vào bao cát, mấy người bêncạnh thấy thế, bước lên giữ chặt tay Duật Tôn, sợ xảy ra chuyện khônghay," Duật thiếu, mau, bớt giận đi......" " Tránh ra!"Duật Tôn giương một tay lên, lại một quyền đánh xuống, máu chảy ra tung tóe đãbết trên tóc hắn. Hai chân Sanh Tiêu nhưnhũn ra, con mắt Duật Tôn đã nhuộm đỏ, như mắt của loài ma quỷ khát máu. Trêntay y đều là máu, nhưng y cũng không chút nào muốn dừng tay. Mạch Sanh Tiêu taychân đã lạnh ngắt, mọi người cũng đều không dám khuyên nữa, bỗng chốc căn phòngim lặng như trong ngục tối. Thẳng đến khi gã đàn ôngbị đánh đến mức hấp hối, Duật Tôn lúc này mới buông tay ra, y rút một chân gáctrên ghế, thuận tay nâng bình rượu trên bàn trà hướng đỉnh đầu gã đậptới," Tao cảnh cáo mày, muốn chơi người phụ nữ của tao ư, con mẹ nó khôngđến lượt mày!" Nửa người gã đổ ậpxuống, ngã nhào trên ghế sa lon không nhúc nhích. Cô nàng lúc trước nóichuyện sợ tới mức gào thét liên tục, tìm cách trốn chạy. " Đứng lại” DuậtTôn rút ra khăn tay, chậm rãi lau đi vết máu trên tay," Cô vừa mới nói cáigì?" Cô nàng chỉ cảm thấy saulưng một hồi mồ hôi lạnh, lòng bàn chân run bắn như giữa trời đông giá rét lạibị người ta ném vào hầm băng, ánh mắt cô nàng liếc qua Mạch Sanh Tiêu, đáy mắtcó chút áy náy, nếu như để y biết chuyện Mạch Sanh Tiêu mang thai con củaNghiêm Trạm Thanh, e rằng y sẽ giết chết Sanh Tiêu mất. " Nói mau!" Chính là dù không muốnnói ra sự thật thì cô nàng cũng chỉ dám len lén nhìn người đàn ông đang ngồitrên ghế salon, đắn đo lựa chọn, đành phải lựa chọn bảo toàn bản thânthôi," Tôi nói, tôi nói, lúc trước chúng tôi chơi tại Thiên Sắc có gặp gỡNghiêm thiếu, lúc ấy cũng nhìn thấy cô ấy…cô ấy…cô ấy đang mangthai......" Động tác chà lau củaDuật Tôn dừng hẳn, mí mắt y rũ xuống, ai cũng đoán không ra trong lòng của yđến tận cùng đang nghĩ cái gì. Cô nàng vội quýnh lên,càng phát ra âm thanh run run lo lắng," Lúc ấy hai người bọn họ bắt đầutranh chấp, Nghiêm thiếu nghe tin cô ấy mang thai thì thực sự tức giận, về sau,cô ấy đã bị Nghiêm thiếu đẩy ngã trên mặt đất, lúc ấy cô ấy chảy rất nhiều máu,chúng tôi đều khuyên Nghiêm thiếu mau đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng mà anh takhông nghe, tôi nghĩ, chắc là anh ta không thực sự muốn đứa bé này...... Rấtlâu sau, chúng tôi thấy cô ấy chảy máu quá nhiều, sợ sẽ xảy ra phiền toán,huống hồ Nghiêm thiếu không cho chúng tôi trông nom, còn muốn đẩy chúng tôi rakhỏi phòng. Mạch Sanh Tiêu dường nhưlại nhớ tới tình cảnh ngày đó, hai chân cô bất giác khép chặt, đôi mắt nhắmnghiền không ngừng run rẩy, mỗi một từ cô gái ấy nói, mỗi một âm thanh, đềugiống như một mũi dao nhọn khoét sâu vào trái tim cô, máu chảy đầm đìa. Không khí bỗng nhiênthay đổi, giống như bị một đôi tay cầm dao chọc thủng! Sanh Tiêu nhớ tới lờikhẩn cầu lúc ấy của Nghiêm Trạm Thanh, Sanh Tiêu, đừng sợ, em cố chịu đựng mộtchút thôi...... Sẽ không còn ngay thôi. Cánh mũi cô nổi lên cảmgiác sao mà chua xót thế, con mắt đau đớn đến mức không thể mở ra. Duật Tôn xoay người,Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy đỉnh đầu đã bị che khuất, mở to mắt đã thấy DuậtTôn đứng ngay trước mặt mình. Thân ảnh y cao lớn che khuất tất cả ánh sáng, làmcô dường như lọt thỏm vào góc khuất, trên mặt y che dấu một vẻ mặt hung ác nguyhiểm, một loại áp lực vô hình hội tụ thành ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, hướngtrên người Mạch Sanh Tiêu. Không khí xung quanh gần như không thể hít thở nổi,một bên người đàn ông bị đánh không còn biết gì nữa, đằng kia là cô gái đangkhông ngừng run rẩy. Sanh Tiêu gồng mình đứngdậy, cô đẩy Duật Tôn ra, chạy vội ra cửa. Duật Tôn không kịp chuẩnbị, đơn giản bị cô đẩy ngã trên ghế sa lon, đến khi y kịp nhận ra thì Sanh Tiêuđã sớm chạy ra ngoài mất rồi. Vì cái gì mà cô phảichạy đi chứ? Tóc Mạch Sanh Tiêu rốitung, hơn nửa mái tóc đã xổ xuống, cô chỉ biết là nếu còn ở lại đó, cô có thểsẽ chết trên tay Duật Tôn, y nhất định vì chuyện cô mang thai con của NghiêmTrạm Thanh mà...... Sanh Tiêu chạy đến đườnglớn bên ngoài Cám Dỗ, vội vẫy xe. Đợi xe taxi dừng lại, côvội mở cửa xe, chỉ là người còn chưa chui vào trong thì Duật Tôn đã chạy đếnsau lưng nắm lấy cánh tay cô kéo lại, đùi phải y bước qua đem cửa xe đóng lại,ôm theo cả Mạch Sanh Tiêu bước tới quảng trường lớn," Em chạy cái gì? Emchạy cái gì hả!" Trên người Duật Tônphảng phất mùi máu tươi chưa kịp lau, mũi chân Mạch Sanh Tiêu vẫn cách mặt đất,hai vai run rẩy, y thấy bộ dáng cô lúc này cũng đoán được có lẽ là chính mìnhvừa rồi đã dọa đến cô. Duật Tôn thả cô ngồixuống một gốc cây bạch quả trên đường, tay y lau mồ hôi trên trán cô, Mạch SanhTiêu chỉ cảm giác trên trán nóng hổi như bị bỏng, cô chậm rãi mở mắt ra, đãthấy động mạnh trên cổ y đang nảy thình thịch trước mặt. Duật Tôn lùi lại,tiếng nói cũng đã ôn nhu không ít," Em sợ cái gì chứ?" Hai vai cô đã mềm rũ,nhưng cũng không biết bản thân đến tột cùng đang sợ cái gì. Hai tay Duật Tôn ôm lấykhuôn mặt Mạch Sanh Tiêu, có thể cảm giác đươc trong lòng bàn tay y đã lạnhbuốt " Có phải Nghiêm Trạm Thanh cho rằng, em mang thai con của tôi?" Từ trên trán Mạch SanhTiêu nhìn xuống, ánh mắt ủy khuất cùng nước mắt đã giấu không được, cô vuốt tóccũng không có trả lời y. Cô yêu Nghiêm TrạmThanh, Duật Tôn biết rõ. Y càng thêm biết rõ khiđó cô tuyệt vọng cùng sợ hãi ra sao, tay phải Duật Tôn vuốt ve cần cổ củacô," Lúc ấy, chính em cũng biết em không hề mang thai, đúng không?" Sanh Tiêu nhẹ gật đầu,lúc ấy cô chỉ biết mấy ngày ấy của cô vừa mới qua. " Vậy vì sao emkhông nói cho hắn biết?" Mạch Sanh Tiêu muốn lảngtránh, nhưng y cũng không cho cô cơ hội như vậy, câu hỏi của hắn, chạm đến đúngđiểm yếu của cô, làm cô khó có thể chống đỡ," Tôi nghĩ, tôi có nói thì anhấy cũng sẽ không tin tưởng." Sanh Tiêu nói xong, mớinhận ra niềm tin giữa bọn họ lúc đó mới mong manh làm sao. Duật Tôn đứng ở dưới ánhđèn đường, một nửa khuôn được chiếu sáng dưới ánh đèn màu vàng, một nửa mặtkhác, nhìn nghiêng cảm giác âm u vô cùng, lông mày y khẽ nhíu lại, nếu SanhTiêu thật sự mang thai, con của y, chẳng phải là cứ như vậy mà bị chết ở trongtay nghiêm Trạm Thanh sao? Trong mắt của y rấtnhanh đã hiện lên một tia sát khí, chỉ là y che dấu vô cùng tốt, Mạch Sanh Tiêuchỉ nghĩ chính mình ánh mắt đã nhìn nhầm mà thôi, khi kịp phục hồi tinh thầnlại thì sắc mặt y đã hoàn toàn bình thường. Sự quyết tuyệt khi đócủa Nghiêm Trạm Thanh đã trở thành nỗi đau đớn trong lòng Mạch Sanh Tiêu, sựtàn nhẫn của Duật Tôn xem ra còn kém xa cho với hắn. Y ngắm nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn của cô, trách không được, từ khi trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng cô khôngcó đi gặp qua Nghiêm Trạm Thanh tới một lần, lá gan hắn ta cũng thật là lớn,cho dù Sanh Tiêu có đứa bé, muốn hoặc không muốn cũng chỉ có thể y định đoạt màthôi, không tới phiên Nghiêm Trạm Thanh động tay. Mạch Sanh Tiêu vốn tưởngrằng Duật Tôn sẽ không phân biệt đúng sai mà trừng phạt cô, y kéo tay cô đi đếnbãi đỗ xe của Cám Dỗ, Sanh Tiêu yên tĩnh theo sát phía sau, hai bóng ngườidường như lồng vào nhau. Trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, Tương Tư và Dì Hà đã sớm ngủ, cả căn biệt thự đãchìm trong bóng đêm. Sanh Tiêu đi vào phòngkhách, muốn tự mình đi mở đèn, Duật Tôn đã nắm lấy cánh tay đem cô đẩy mạnh vàophòng, cô lảo đảo cơ hồ sắp ngã lộn nhào, Duật Tôn đã ôm lấy eo của cô, kéo cômột mạch lên lầu, Mạch Sanh Tiêu ở trong bóng tối, hoàn toàn nhìn không thấyđường đi. Mà Duật Tôn đi rất nhanh, thong dong như đi giữa ban ngày vậy. SanhTiêu nắm lấy tay y, thật vất vả mới đi lên tới lầu hai. Tay y đã luồn vào saulưng cô, hai ngón tay dễ dàng cởi áo lót của Mạch Sanh Tiêu, cô chỉ cảm thấytrước ngực đã mát lạnh, bộ quần áo bị y cầm lấy, vừa kéo ra đến bả vai, cũngkhông có kéo hết. Quần áo đã bó chặt hai tay làm cô không thể động đậy,"Anh làm gì vậy?" Duật Tôn ôm lấy cả cơthể cô, tấm lưng trần của cô đã kề sát chiếc chăn lụa mềm , Mạch Sanh Tiêu kéochăn đắp lên chân, lại cảm giác sảng khoái bắt đầu lan rộng toàn thân. Duật Tônngay sau đó đã áp xuống, hai tay ôm lấy eo của cô, tinh tế phủ lên làn da mịnmàng trên eo cô. Khẽ vuốt ve, loại cảm giác này làm y muốn ngừng mà không được,y tăng thêm vài phần lực tay, thẳng đến khi Mạch Sanh Tiêu bị xoa nắn bắt đầugiãy dụa. Tiếng thở dốc nặng nề của y cùng với cảm giác toàn thân nóng hổi trànngập mỗi giác quan Sanh Tiêu, hai tay của y bắt đầu lôi kéo quần của cô, MạchSanh Tiêu muốn kéo bộ quần áo vướng víu trên người bỏ ra, lại bị y giữ lấy haivai," Em đừng nhúc nhích." Tay của y đùa nghịchnhững nơi mẫn cảm trên cơ thể cô, Sanh Tiêu thậm chí đã cảm giác được lửa nóngmạnh mẽ từ bộ phận đàn ông của Duật Tôn lúc này đã áp giữa hai chân cô khiến cômột hồi sợ hãi, lại muốn dùng chân đẩy ra. Duật Tôn hai tay vuốtnhẹ trên bắp đùi cô, nhẹ nhàng đem chúng tách ra," Em đừng nhúc nhích, lầnnày sẽ không đau đâu”. Những lời này, lần trướcy cũng nói qua. Mạch Sanh Tiêu dĩ nhiên sẽ không tin nữa. Ngay khi cô cho rằng,Duật Tôn sẽ lại ngang ngạnh xâm nhập cơ thể cô, cô nâng cao hai đùi đã cứngngắc chịu đựng, nhưng không ngờ, y chỉ là dùng hai tay không ngừng vuốt vê trênđùi cô.Bởi vì sự vuốt ve của y, Sanh Tiêu nhẹnâng hai đầu gối, một loại khoái cảm lạ lẫm không biết từ nơi nào trên cơ thểbắt đầu dâng lên, muốn dừng cũng dừng không nổi. Duật Tôn đem ngón trỏtiến vào trong cơ thể cô, mới đầu, chỉ là thử một chút, thẳng đến khi đầu ngóntay chạm vào lửa nóng từ nơi ướt át của cô, lúc này y mới tăng thêm một ngóntay, luật động trong cơ thể đã căng cứng của cô. Đầu óc Mạch Sanh Tiêu cơ hồchỗ trống, rõ ràng cô đang nằm trong bóng tối yên tĩnh vô cùng mà hai lỗ tailại nghe thấy tiếng ong ong không ngừng, phảng phất dường như bị chọc thủng cảmàng nhĩ. Động tác từ ngón tay ycàng nhanh hơn, Sanh Tiêu hít sâu một hơi, y lại ngừng lại, Cô cảm nhận trongcơ thể như có từng nguồn nhiệt nóng hổi, như sóng triều mạnh mẽ ập, cô mở miệngthở dốc, Duật Tôn cũng không thể chịu nổi nữa, ngay khi cô muốn buông bỏ hếtthảy mà hét lên thì y lại dừng tay, ngay sau đó, Duật Tôn liền trút hết quần áotrên người, tiếng nói tràn ngập ma mị sát bên tai cô," Coi như đây là lầnđầu tiên của em, tôi sẽ không để lãng phí một chút nào đâu." Sắc mặt Mạch Sanh Tiêuửng đỏ, một chân đã bị y kéo lên, gác trên cánh tay y, mặc dù trước đó đã baolần đùa giỡn qua nhưng chỉ nghĩ đến thực sự chấp nhận Duật Tôn thôi, Sanh Tiêuđã cảm thấy quá sức mình. Y ngược lại lại rất nhẫnnại, cũng không có vội vã đi vào, Duật Tôn buông chân Sanh Tiêu, hai tay đặttrước ngực cô không ngừng vuốt ve, xoa nắn, chính y cũng đã gấp gáp lắm rồi,đôi mắt đen như đầm nước, dục hỏa theo mỗi động tác động eo của y mà càng trởlên thiêu đốt. Mạch Sanh Tiêu khôngnhịn được nữa từ trong cổ bật ra âm thanh ngâm nga kiều mị. " Đau không?" Nói thật, một chút cũngkhông đau. Chỉ là có chút trướng, khiến Mạch Sanh Tiêu cắn miệng nói không nênlời. Y thấy cô im lặng khôngnói gì, tự nhiên biết rõ lúc này cô đang hưởng thụ niềm sung sướng, cánh môi yhé mở, khẽ cười lên tiếng," Sanh Tiêu, chúng ta như thế này thật tốt, emcũng thấy thoải mái, không cần cứ phải cam chịu như vậy." Con người y khí chất caoquý, giơ tay nhấc chân đều giống như hoàng thân quốc thích, nhưng khi gỡ bỏ bộdạng ưu nhã đó mới lưu manh làm sao. Duật Tôn động thân, vàođến tận cùng trong cơ thể cô, mạnh mẽ làm Mạch Sanh Tiêu kêu lên, cô nghĩ muốntrốn tránh nhưng trong cơ thể mỗi lúc càng cảm thấy thêm trống rỗng, thậm chícó thể nghe được từ nơi riêng tư của hai người không ngừng truyền âm thanh vachạm kích thích. Một lúc sau, Duật Tônmới cởi bỏ hết quần áo trên người cô rồi ra lệnh," Ôm lấy anh." Nửa người trên của cônhanh chóng đã bị tay y bao phủ, y ngang ngạnh cầm lấy tay của cô, khoác lên cổy. Loại cảm giác chìm đắmnày, Mạch Sanh Tiêu chưa từng cảm thụ qua, hai tay cô gắt gao ôm chặt lấy cổDuật Tôn, thẳng đến rung động mãnh liệt qua đi, mới buông ra hai tay đã bủnrủn. Qua nửa đêm, Sanh Tiêungủ rất sâu. Buổi sáng, dì Hà đứng trước cửa phòng gọi bọn họ xuống dưới ănsáng, căn phòng yên tĩnh không hề có tiếng đáp lại, dì Hà thấy thế, thì tự biếtý đi xuống. Duật Tôn gần đây ngủ rấtít, y đã sớm tỉnh rồi nhưng chỉ là không muốn lên tiếng. Sanh Tiêu gối lên mộtcánh tay y, hô hấp đều đều, cô thật sự là mệt chết đi, khuôn mặt vẫn chưa hếtđỏ ửng, hàng lông mi dày cụp xuống, mí mắt có chút động đậy, thậm chí có thểthấy bầu mắt có chút thâm quầng. Duật Tôn với lấy một lọntóc dài đang che đi gương mặt nằm nghiêng của cô, y cầm lọn tóc đặt trên chópmũi, vẻ lười biếng trong mắt thay thế bằng sự thích thú không dấu diếm, y hơinghiêng khóe miệng mỉn cười, kỳ thật, muốn thu phục trái tim phụ nữ cũng rấtđơn giản. Chứ nói chi đến mộtthiếu nữ mới lớn như Mạch Sanh Tiêu, cô dù sao cũng mới ra đời, ai đối với côtốt, thời gian ở chung lâu, tự nhiên sẽ dễ dàng giao phó tin tưởng. Cánh tay đang gối đầubỗng giật giật, Mạch Sanh Tiêu mở mắt ra, đã nhìn thấy Duật Tôn đang nâng tay ,một đôi mắt thâm thúy đang chăm chú nhìn cô, lập tức mặt cô nóng lên, kéo chănqua che kín người," Anh nhìn gì vậy?" Duật Tôn thả tay xuống,khuôn mặt đã ghé sát cổ cô," Kỳ thật em chỉ nằm hưởng thụ thôi mà thế nàocòn mệt mỏi hơn cả anh vậy?" Mạch Sanh Tiêu đỏ bừngmặt không nói lên lời, nghiêng người, xấu hổ quay lưng về phía Duật Tôn. Từ khi rời khỏi bênhviện Nghiêm Trạm Thanh không dám tìm gặp Sanh Tiêu nữa, hắn biết rõ, cô khẳngđịnh là sẽ không tha thứ cho hắn. Lời nói của Tương Tưluôn quanh quẩn bên tai hắn làm hắn càng tin tưởng rằng, chỉ cần không có DuậtTôn, hắn và Sanh Tiêu mới có thể ở bên nhau. Hắn lợi dụng mối quan hệtrong tay, đã can thiệp không ít vào công việc của Duật Tôn, gây cho Duật Tônkhá nhiều phiền toái. Tô Nhu thì vẫn sống chết không đồng ý giải trừ hôn ước,náo loạn một hồi, ông Nghiêm bà Nghiêm cũng không quan tâm nữa đơn giản chỉ nóikhông phải việc của họ. Tại Nghiêm gia. Bảo mẫu đem đồ ăn bưnglên bàn, Nghiêm Trạm Thanh kéo ghế ngồi xuống, ông Nghiêm đeo đôi kính gọngvàng, làm quan càng lớn khiến ở nhà ông cũng không khỏi tỏ ra vẻ quan cáchthường thấy. Bà Nghiêm nhận bát cơm từ trên tay bảo mẫu, đặt trước mặthắn," Con ăn cơm đi." Khi Tô Nhu đi vào phòngkhách thì Nghiêm Trạm Thanh chỉ nhìn mà không có nói gì thêm, mà ngay cả ôngNghiêm phụ, bà Nghiêm đều tỏ thái độ lãnh đạm, so với lúc cô nàng mang thai thìnhư là đối với hai người khác nhau. " Tô tiểu thư, maungồi xuống ăn cơm đi." Bảo mẫu ân cần tiến lên muốn nhận lấy túi xách từtrên tay Tô Nhu. " Ngô mẫu à, bàkhông thấy trên bàn không có súp sao? Còn không mau mang ra." bà Nghiêmquát. Tô nhu biết rõ sắc mặtbà khó coi thế là bày cho cô ta xem mà thôi, cô ta xiết chặt túi xách trong taybước tới," Cha, mẹ." " Cô còn chưa cóxuất giá đâu đừng gọi bừa như thế." Tô Nhu tái mặt, ánh mắtnhìn về phía Nghiêm Trạm Thanh đang chăm chú ăn cơm," Trạm Thanh, ý củacha mẹ em muốn thương lượng thời gian chúng ta tổ chức hôn sự." Nghiêm Trạm Thanh uốngbát súp Ngô mẫu đưa," Tô Nhu, chúng ta giải trừ hôn ước đi." Cô ê ẩm cánh mũi, đơnđộc đứng trong phòng khách rộng lớn," Trạm Thanh, chúng ta không nên điđến nước này. Em yêu anh, em không đồng ý, không đồng ý." " Ngày mai, anh sẽtự mình đến thăm hai bác để tạ lỗi." " Cha, mẹ, cácngười cũng đồng ý như vậy phải không?" Tô Nhu đi đến bên cạnh Nghiêm mẫu,giữ chặt ống tay áo của bà," Con tuy lừa các ngươi, nhưng cũng chỉ là muốnchia rẽ anh ấy và con hồ ly tinh kia. Mẹ, người muốn ôm cháu nội, con lập tứccó thể thỏa mãn người. Nhưng Trạm Thanh một khi giải trừ hôn ước với con, anhấy sẽ lại muốn đi tìm con hồ ly tinh kia. Mẹ, mẹ cùng cha chẳng lẽ thật có thểđón cô ta vào cửa sao?" Sắc mặt Nghiêm TrạmThanh tái nhợt, đặt bát xuống đứng lên. Bà Nghiêm có chút rungđộng, nói thật, Mạch Sanh Tiêu cùng Tô Nhu là không thể so với nhau. " Tô Nhu, em trở vềđi, người quyết định là anh, anh sẽ không thay đổi đâu." " Trạm Thanh, cô tacó cái gì tốt......?" Nghiêm Trạm Thanh bướcchân qua, muốn lên lầu. Tô Nhu vội vã đuổi theo, cô ta mở túi ra lấy vật gìđó," Trạm Thanh, anh còn dám đi một bước thử xem?" Nghiêm Trạm Thanh đưalưng về phía cô ta, nghe vậy cũng dừng bước lại nhưng trên mặt lại hiện lên mộttia chán ghét, cũng không có ý định quay đầu lại mà bước đi, chợt nghe được BàNghiêm thét lên. Hắn xoay người, chỉ thấy tay phải Tô Nhu đã nắm con dao, đèlên tĩnh mạnh bên bàn tay trái. Hắn cả kinh," Tônhu," " Trạm Thanh, embiết rõ anh không thương em, chính là em yêu anh, muốn ngừng cũng không đượcnữa rồi, so với trơ mắt nhìn anh với người khác kết hôn, em thà rằng chọn cáichết." " Tô Nhu, con đừnglàm chuyện điên rồ, mau buông dao ra." Bà Nghiêm vội vàng đứng dậy muốntiến lên ngăn cản. " Mẹ, mẹ đừng tớiđây......" Tô nhu thêm dùng sức ấn con dao vào cổ tay," Cái gì concũng không cầu, chỉ cần Trạm Thanh có thể lấy con, dù là anh ấy không thươngcon, con đều không để ý." " Tô nhu, em cũngbiết anh không thích bị người khác uy hiếp." Nghiêm Trạm Thanh liếc mắt,nhấc chân lại muốn đi. " Trạm Thanh, emthách anh đây, chúng ta nhìn xem" Đến cuối cùng ai có thể thắng." TôNhu nói xong, liên hung hăng rạch vào cổ tay, máu tươi từ cổ tay phun tung tóetrên nền đá cẩm thạch bóng loáng, bà Nghiêm sợ tới mức hai tay che miệng,"Nhanh, nhanh gọi xe cứu thương." " Thật là hồđồ" Ông Nghiêm đập bàn đứng dậy," Việc này truyền ra ngoài thì còn rathể thống gì nữa......" Nghiêm Trạm Thanh thấyTô Nhu xuống tay, vội vàng chạy tới đỡ được thân thể lảo đảo của cô ta,"Em......" Ông Nghiêm uống bát súpNgô mẫu đưa, cũng không có cho bà gọi xe cứu thương, ông đi qua bên ngườiNghiêm Trạm Thanh, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Nhu lấy một cái," Lậptức gọi điện thoại cho thầy thuốc tư gia, bảo hắn đến một chuyến, hôn sự này đãđịnh rồi, nếu con còn có tâm tư khác, coi chừng ta cắt đứt chân của con!" Tổng tuyển cử sắp bắtđầu rồi, ông cũng không muốn bởi vì này việc nhỏ này mà hủy mất con đường làmquan của mình. Nghiêm Trạm Thanh dùngbăng gạc Ngô mụ đưa mà băng tay cho Tô Nhu, bà Nghiêm thấy không còn trở ngại,lúc này mới thở phào, chỉ là Tô Nhu còn chưa vào cửa, đã khiến bà coi thường,việc lấy cái chết bức bách thế này mà cũng làm được. " Trạm Thanh, TrạmThanh......" Tô Nhu khó nhịn đau đớn, lại vui mừng vì mình không bị bỏrơi. Ánh mắt Nghiêm TrạmThanh đã tối sầm, đáy mắt tràn đầy đau thương, hắn ôm lấy Tô Nhu, đem cô ta đếnphòng của mình. Sanh Tiêu ngồi trên ghếsa lon, trên bàn trà bày biện đĩa bưởi tươi ngon, cô thưởng thức từng múi,thỉnh thoảng cùng nói vài lời với Tương Tư ngồi bên cạnh, dì Hà đang tại chuẩnbị cơm tối, trên TV đang thông báo tin tức mới nhất. Cô cầm lấy điều khiển từxa điều chỉnh. Hình ảnh đột nhiên xuấthiện khuôn mặt Nghiêm Trạm Thanh, Mạch Sanh Tiêu vô ý thức đem điều khiển từ xađặt ở trên đầu gối, tin tức nói hôn lễ của Nghiêm Trạm Thanh và Tô Nhu thángsau sẽ cử hành, đến lúc đó vừa vặn là lúc ông Nghiêm có khả năng thăng quan,không thể không nói là song hỷ lâm môn. Trong miệng Mạch SanhTiêu trái bưởi còn chưa nuốt xuống, cô thấy trên TV khuôn mặt tuấn tú của ngườiđàn ông tràn đầy hăng hái, lời nói của Nghiêm Trạm Thanh trước kia, vẫn cònvang vọng bên tai cô. “Sanh Tiêu, anh sẽ không cùng Tô Nhu kết hôn, anh muốnlấy em” Hôm nay, mới bất quá vàingày, hắn đã trắng trợn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của mình. Ai… lời nói của đàn ông,có thể tin tưởng được bao nhiêu chứ? Cô cố nuốt xuống, miếngbưởi mắc kẹt ở cổ họng khiến cô bị nghẹn thiếu chút nữa chảy nước mắt, MạchSanh Tiêu ho khan vài tiếng, đem TV tắt đi. " Sanh Tiêu, emkhông sao chứ?" Mạch Sanh Tiêu vội lắclắc đầu, chỉ là con mắt có chút mờ mịt, ê ẩm khó chịu. Trên TV lại truyền tintức tình hình Nghiêm Trạm Thanh gần đây, có nói hắn di truyền gen tốt đẹp từông Nghiêm, bắt đầu đã một bước lên mây. Sanh Tiêu nhìn thấy, luôn giả bộ nhưhờ hững điều khiển ti vi, tất cả chuyện xưa giữa cô cùng Nghiêm Trạm Thanh, lúcbắt đầu mới tốt đẹp làm sao nhưng tình yêu của bọn họ dường như chỉ được baobọc bằng lớp sa mỏng, một khi vạch trần dưới ánh mặt trời, cũng sẽ bị sự thậttrần trụi đốt cháy không thương tiếc. Hôm nay chính là ngàyNghiêm Trạm Thanh cùng Tô Nhu cử hành hôn lễ, Duật Tôn rất sớm liền ra khỏinhà..., y hẳn là đã nhận được thiệp mời, chỉ là cũng không có kêu Sanh Tiêu đi. Dì Hà ra ngoài mua thứcăn, Hoàng Duệ Ấn Tượng cũng chỉ có hai người Sanh Tiêu và Mạch Tương Tư, SanhTiêu vừa cùng chị gái làm xong vận động trị liệu, còn chưa kịp thở ra một hơiđã nhận được điện thoại của Duật Tôn. " A lô?" haitay cô giúp Tương Tư đeo giầy, dùng bả vai kẹp lấy điện thoại để nói chuyện. " Sanh Tiêu." " Có chuyện gìvậy?" " Hiện tại tôi đangở khách sạn Thuận Thiên, trên bàn làm việc trong thư phòng, trong ngăn kéo thứnhất có một đĩa CD, em mang tới cho tôi." Duật Tôn bên kia có tiếng ngườiầm ĩ, hình như có không ít người. " Ngay bây giờsao?" " Phải, ngay lậptức." Mạch Sanh Tiêu khôngmuốn lắm, đáp ứng rồi liền cúp điện thoại, cô đem Tương Tư đẩy vào phòng khách,chính mình thì lên lầu tìm được đĩa CD theo như lời Duật Tôn. Thấy cô muốn rangoài, Tương Tư vội vàng hỏi," Sanh Tiêu, em đi đâu vậy?" " A, em đi kháchsạn Thuận Thiên, đưa đĩa CD này cho Duật Tôn” Khách sạn Thuận Thiên,không phải là nơi Nghiêm Trạm Thanh cùng Tô Nhu cử hành hôn lễ sao? Mạch SanhTiêu nghe được tin tức của Nghiêm Trạm Thanh liền không muốn nghe nữa, nhưngTương Tư lại ghi tạc trong lòng. Duật Tôn vì sao lại bảo Sanh Tiêu đem đĩa CDđưa tới khách sạn Thuận Thiên, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? " Chị, em có việcđi một chút sẽ trở lại, chị tự xem TV nha." Mạch Tương Tư thấy côxách túi chuẩn bị đi, vội khom lưng ôm lấy hai chân," Sanh Tiêu......" Thấy bộ dáng chị gái thếnày, cô sợ hãi kêu lên," Chị à, chị làm sao vậy?" " Chân của chị độtnhiên đau quá, có lé là chỗ lần trước bị phỏng nhiễm trùng, thật là khó chịu,Sanh Tiêu, em ra tiệm thuốc bên ngoài Hoàng Duệ Ấn Tượng mua cho chị lọ thuốc mỡ." " Chị, để em đưachị đi bệnh viện." " Không cần, khôngphải đau như lúc trước đâu, chính là chút vết thương ngoài da thôi, mau đi đi,đợi tí nữa còn phải đưa đồ cho Duật Tôn nữa." Sanh Tiêu nghe vậy, gậtgật đầu, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài. " Đưa đồ đây chịcầm hộ cho, mau đi đi." " Vâng" MạchSanh Tiêu đưa đĩa CD trong tay giao cho Tương Tư, đi nhanh ra cửa lớn của HoàngDuệ Ấn Tượng. Sanh Tiêu đi ra ngoài rồi trở về chỉ vỏn vẹn nửa giờ, mở cửa vàothì đã thấy Tương Tư đang xem TV, trên đùi vẫn ôm lấy tấm chăn mỏng nhưtrước," Chị, em bôi thuốc cho chị nhé”. Tương Tư nhận lấy lọthuốc mỡ," Không cần đâu, dì Hà lập tức sẽ quay lại thôi, với lại, hiệntại khá muộn rồi, em mau đi đi, không lên chậm trễ việc của Duật Tôn." Mạch Sanh Tiêu vội vộivàng vàng đi tới khách sạn Thuận Thiên, lúc này mới phát hiện ngay tại cửa ravào bày ảnh cưới của Nghiêm Trạm Thanh, một đôi tuy trai tài gái sắc, nhưng đôimắt thâm trầm của chú rể cũng không nhìn tân nương, mà dường như xuyên qua hìnhảnh nhìn trên khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu. Đáy lòng Mạch Sanh Tiêuxoẹt qua chút đau đớn, ánh mắt vội vàng tránh đi, đi vào trong. Cô gọi điện thoại choDuật Tôn, y bảo cô trực tiếp cầm vào, còn nói cho Sanh Tiêu số lô ghế. Mạch Sanh Tiêu tìm mộtlúc, mới tìm được nơi Duật Tôn nói, cô dè dặt bước vào, bên trong nguyên lai làlễ đường lộng lẫy, hẳn sẽ khiến các tân khách cảm thấy say sưa, trên thảm đỏkhắp nơi đều là cánh hoa hồng đã bị dẫm nát, hiển nhiên, hôn lễ đã cử hành xongrồi. Sanh Tiêu nhìn qua cáchđó không xa giật mình thấy màn ảnh rộng đang truyền trực tiếp hình ảnh buổi lễkết hôn. Cô đang xoay mình thì bên hông bỗng bị một bàn tay nắm lấy, vừa muốnquay đầu lại, cả người đã bị Duật Tôn kéo về phía trước. " Để tôi lấy rađã." Mạch Sanh Tiêu cầm trong tay đĩa CD," Là cái gì vậy, vì sao phảibảo tôi đem đến đây?" Cô vẫn cho rằng Duật Tôncũng không phải tới tham gia hôn lễ, y đã mang theo cô đi qua thảm đỏ, đi vàotiệc rượu tới trước mặt hai người," Cậu Nghiêm." Mạch Sanh Tiêu cũngkhông nghĩ sẽ lại gặp mặt trong trường hợp xấu hổ thế này, cô vội vàng vùi đầu,bên hông lại bị Duật Tôn vỗ vỗ," Chúng tôi chúc mừng cậu ." Nghiêm Trạm Thanh trôngthấy Sanh Tiêu cúi đầu, đầu ngón tay hắn nắm chặt ly rượu trong suốt, Tô Nhuvươn tay khoác khuỷu tay Nghiêm Trạm Thanh, trên cổ tay, vết sẹo màu hồng nhạtcàng lộ ra rõ ràng," Trạm Thanh." " Sanh Tiêu, đưaquà tặng cho cậu ấy đi." Bên hông Mạch Sanh Tiêubị xiết chặt, cô kinh ngạc ngẩng đầu," Quà tặng nào?" Cô đi khỏi nhàcũng không có chuẩn bị gì cả nha. Duật Tôn nhận lấy đĩa CDtrong tay Sanh Tiêu, đưa cho Nghiêm Trạm Thanh," Mau nhìn xem đây là tôicố ý tặng cho cậu đấy." Trong lòng Mạch SanhTiêu đột nhiên hoảng hốt, cảm giác bất an lập tức ngập tràn, cô thậm chí xúcđộng muốn đoạt lấy đĩa CD, Tô Nhu thấy thế, nhanh tay đã đoạt mất đĩa CD, giaocho phù dâu bên cạnh," Để xem là quà tặng gì nào." Nghiêm Trạm Thanh nhíumày, muốn cầm lấy đĩa CD, Tô Nhu lại nghiêng người ngăn trước mặt hắn, miễncưỡng cười vui nhìn về phía Sanh Tiêu," Mạch tiểu thư, cô không ngạichứ?" Mạch Sanh Tiêu lúc này,chỉ có thể lắc đầu. Trên màn hình lớn đangphát ảnh kết hôn của cô dâu chú rể đột nhiên bị thay thế, mí mắt Sanh Tiêu nhảylên, cảm giác bất an càng lớn, bên cạnh, bàn tay của Duật Tôn đã nắm lấy bàntay nhỏ bé của cô, khẽ mỉm cười, bày ra vẻ mặt như đang xem kịch vui, nụ cườità mị không hề có hảo ý. Từ khi rời khỏi bênhviện Nghiêm Trạm Thanh không dám tìm gặp Sanh Tiêu nữa, hắn biết rõ, cô khẳngđịnh là sẽ không tha thứ cho hắn. Lời nói của Tương Tưluôn quanh quẩn bên tai hắn làm hắn càng tin tưởng rằng, chỉ cần không có DuậtTôn, hắn và Sanh Tiêu mới có thể ở bên nhau. Hắn lợi dụng mối quan hệtrong tay, đã can thiệp không ít vào công việc của Duật Tôn, gây cho Duật Tônkhá nhiều phiền toái. Tô Nhu thì vẫn sống chết không đồng ý giải trừ hôn ước,náo loạn một hồi, ông Nghiêm bà Nghiêm cũng không quan tâm nữa đơn giản chỉ nóikhông phải việc của họ. Tại Nghiêm gia. Bảo mẫu đem đồ ăn bưnglên bàn, Nghiêm Trạm Thanh kéo ghế ngồi xuống, ông Nghiêm đeo đôi kính gọngvàng, làm quan càng lớn khiến ở nhà ông cũng không khỏi tỏ ra vẻ quan cáchthường thấy. Bà Nghiêm nhận bát cơm từ trên tay bảo mẫu, đặt trước mặthắn," Con ăn cơm đi." Khi Tô Nhu đi vào phòngkhách thì Nghiêm Trạm Thanh chỉ nhìn mà không có nói gì thêm, mà ngay cả ôngNghiêm phụ, bà Nghiêm đều tỏ thái độ lãnh đạm, so với lúc cô nàng mang thai thìnhư là đối với hai người khác nhau. " Tô tiểu thư, maungồi xuống ăn cơm đi." Bảo mẫu ân cần tiến lên muốn nhận lấy túi xách từtrên tay Tô Nhu. " Ngô mẫu à, bàkhông thấy trên bàn không có súp sao? Còn không mau mang ra." bà Nghiêmquát. Tô nhu biết rõ sắc mặtbà khó coi thế là bày cho cô ta xem mà thôi, cô ta xiết chặt túi xách trong taybước tới," Cha, mẹ." " Cô còn chưa cóxuất giá đâu đừng gọi bừa như thế." Tô Nhu tái mặt, ánh mắtnhìn về phía Nghiêm Trạm Thanh đang chăm chú ăn cơm," Trạm Thanh, ý củacha mẹ em muốn thương lượng thời gian chúng ta tổ chức hôn sự." Nghiêm Trạm Thanh uốngbát súp Ngô mẫu đưa," Tô Nhu, chúng ta giải trừ hôn ước đi." Cô ê ẩm cánh mũi, đơnđộc đứng trong phòng khách rộng lớn," Trạm Thanh, chúng ta không nên điđến nước này. Em yêu anh, em không đồng ý, không đồng ý." " Ngày mai, anh sẽtự mình đến thăm hai bác để tạ lỗi." " Cha, mẹ, cácngười cũng đồng ý như vậy phải không?" Tô Nhu đi đến bên cạnh Nghiêm mẫu,giữ chặt ống tay áo của bà," Con tuy lừa các ngươi, nhưng cũng chỉ là muốnchia rẽ anh ấy và con hồ ly tinh kia. Mẹ, người muốn ôm cháu nội, con lập tứccó thể thỏa mãn người. Nhưng Trạm Thanh một khi giải trừ hôn ước với con, anhấy sẽ lại muốn đi tìm con hồ ly tinh kia. Mẹ, mẹ cùng cha chẳng lẽ thật có thểđón cô ta vào cửa sao?" Sắc mặt Nghiêm TrạmThanh tái nhợt, đặt bát xuống đứng lên. Bà Nghiêm có chút rungđộng, nói thật, Mạch Sanh Tiêu cùng Tô Nhu là không thể so với nhau. " Tô Nhu, em trở vềđi, người quyết định là anh, anh sẽ không thay đổi đâu." " Trạm Thanh, cô tacó cái gì tốt......?" Nghiêm Trạm Thanh bướcchân qua, muốn lên lầu. Tô Nhu vội vã đuổi theo, cô ta mở túi ra lấy vật gìđó," Trạm Thanh, anh còn dám đi một bước thử xem?" Nghiêm Trạm Thanh đưalưng về phía cô ta, nghe vậy cũng dừng bước lại nhưng trên mặt lại hiện lên mộttia chán ghét, cũng không có ý định quay đầu lại mà bước đi, chợt nghe được BàNghiêm thét lên. Hắn xoay người, chỉ thấy tay phải Tô Nhu đã nắm con dao, đè lêntĩnh mạnh bên bàn tay trái. Hắn cả kinh," Tônhu," " Trạm Thanh, embiết rõ anh không thương em, chính là em yêu anh, muốn ngừng cũng không đượcnữa rồi, so với trơ mắt nhìn anh với người khác kết hôn, em thà rằng chọn cáichết." " Tô Nhu, con đừnglàm chuyện điên rồ, mau buông dao ra." Bà Nghiêm vội vàng đứng dậy muốntiến lên ngăn cản. " Mẹ, mẹ đừng tớiđây......" Tô nhu thêm dùng sức ấn con dao vào cổ tay," Cái gì concũng không cầu, chỉ cần Trạm Thanh có thể lấy con, dù là anh ấy không thươngcon, con đều không để ý." " Tô nhu, em cũngbiết anh không thích bị người khác uy hiếp." Nghiêm Trạm Thanh liếc mắt,nhấc chân lại muốn đi. " Trạm Thanh, emthách anh đây, chúng ta nhìn xem" Đến cuối cùng ai có thể thắng." TôNhu nói xong, liên hung hăng rạch vào cổ tay, máu tươi từ cổ tay phun tung tóetrên nền đá cẩm thạch bóng loáng, bà Nghiêm sợ tới mức hai tay che miệng,"Nhanh, nhanh gọi xe cứu thương." " Thật là hồđồ" Ông Nghiêm đập bàn đứng dậy," Việc này truyền ra ngoài thì còn rathể thống gì nữa......" Nghiêm Trạm Thanh thấyTô Nhu xuống tay, vội vàng chạy tới đỡ được thân thể lảo đảo của cô ta,"Em......" Ông Nghiêm uống bát súpNgô mẫu đưa, cũng không có cho bà gọi xe cứu thương, ông đi qua bên ngườiNghiêm Trạm Thanh, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Nhu lấy một cái," Lậptức gọi điện thoại cho thầy thuốc tư gia, bảo hắn đến một chuyến, hôn sự này đãđịnh rồi, nếu con còn có tâm tư khác, coi chừng ta cắt đứt chân của con!" Tổng tuyển cử sắp bắtđầu rồi, ông cũng không muốn bởi vì này việc nhỏ này mà hủy mất con đường làmquan của mình. Nghiêm Trạm Thanh dùngbăng gạc Ngô mụ đưa mà băng tay cho Tô Nhu, bà Nghiêm thấy không còn trở ngại,lúc này mới thở phào, chỉ là Tô Nhu còn chưa vào cửa, đã khiến bà coi thường,việc lấy cái chết bức bách thế này mà cũng làm được. " Trạm Thanh, TrạmThanh......" Tô Nhu khó nhịn đau đớn, lại vui mừng vì mình không bị bỏrơi. Ánh mắt Nghiêm TrạmThanh đã tối sầm, đáy mắt tràn đầy đau thương, hắn ôm lấy Tô Nhu, đem cô ta đếnphòng của mình. Sanh Tiêu ngồi trên ghếsa lon, trên bàn trà bày biện đĩa bưởi tươi ngon, cô thưởng thức từng múi,thỉnh thoảng cùng nói vài lời với Tương Tư ngồi bên cạnh, dì Hà đang tại chuẩnbị cơm tối, trên TV đang thông báo tin tức mới nhất. Cô cầm lấy điều khiển từxa điều chỉnh. Hình ảnh đột nhiên xuấthiện khuôn mặt Nghiêm Trạm Thanh, Mạch Sanh Tiêu vô ý thức đem điều khiển từ xađặt ở trên đầu gối, tin tức nói hôn lễ của Nghiêm Trạm Thanh và Tô Nhu thángsau sẽ cử hành, đến lúc đó vừa vặn là lúc ông Nghiêm có khả năng thăng quan,không thể không nói là song hỷ lâm môn. Trong miệng Mạch SanhTiêu trái bưởi còn chưa nuốt xuống, cô thấy trên TV khuôn mặt tuấn tú của ngườiđàn ông tràn đầy hăng hái, lời nói của Nghiêm Trạm Thanh trước kia, vẫn cònvang vọng bên tai cô. “Sanh Tiêu, anh sẽ không cùng Tô Nhu kết hôn, anh muốnlấy em” Hôm nay, mới bất quá vàingày, hắn đã trắng trợn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của mình. Ai… lời nói của đàn ông,có thể tin tưởng được bao nhiêu chứ? Cô cố nuốt xuống, miếngbưởi mắc kẹt ở cổ họng khiến cô bị nghẹn thiếu chút nữa chảy nước mắt, MạchSanh Tiêu ho khan vài tiếng, đem TV tắt đi. " Sanh Tiêu, emkhông sao chứ?" Mạch Sanh Tiêu vội lắclắc đầu, chỉ là con mắt có chút mờ mịt, ê ẩm khó chịu. Trên TV lại truyền tintức tình hình Nghiêm Trạm Thanh gần đây, có nói hắn di truyền gen tốt đẹp từông Nghiêm, bắt đầu đã một bước lên mây. Sanh Tiêu nhìn thấy, luôn giả bộ nhưhờ hững điều khiển ti vi, tất cả chuyện xưa giữa cô cùng Nghiêm Trạm Thanh, lúcbắt đầu mới tốt đẹp làm sao nhưng tình yêu của bọn họ dường như chỉ được baobọc bằng lớp sa mỏng, một khi vạch trần dưới ánh mặt trời, cũng sẽ bị sự thậttrần trụi đốt cháy không thương tiếc. Hôm nay chính là ngàyNghiêm Trạm Thanh cùng Tô Nhu cử hành hôn lễ, Duật Tôn rất sớm liền ra khỏinhà..., y hẳn là đã nhận được thiệp mời, chỉ là cũng không có kêu Sanh Tiêu đi. Dì Hà ra ngoài mua thứcăn, Hoàng Duệ Ấn Tượng cũng chỉ có hai người Sanh Tiêu và Mạch Tương Tư, SanhTiêu vừa cùng chị gái làm xong vận động trị liệu, còn chưa kịp thở ra một hơiđã nhận được điện thoại của Duật Tôn. " A lô?" haitay cô giúp Tương Tư đeo giầy, dùng bả vai kẹp lấy điện thoại để nói chuyện. " Sanh Tiêu." " Có chuyện gìvậy?" " Hiện tại tôi đangở khách sạn Thuận Thiên, trên bàn làm việc trong thư phòng, trong ngăn kéo thứnhất có một đĩa CD, em mang tới cho tôi." Duật Tôn bên kia có tiếng ngườiầm ĩ, hình như có không ít người. " Ngay bây giờsao?" " Phải, ngay lậptức." Mạch Sanh Tiêu khôngmuốn lắm, đáp ứng rồi liền cúp điện thoại, cô đem Tương Tư đẩy vào phòng khách,chính mình thì lên lầu tìm được đĩa CD theo như lời Duật Tôn. Thấy cô muốn rangoài, Tương Tư vội vàng hỏi," Sanh Tiêu, em đi đâu vậy?" " A, em đi kháchsạn Thuận Thiên, đưa đĩa CD này cho Duật Tôn” Khách sạn Thuận Thiên,không phải là nơi Nghiêm Trạm Thanh cùng Tô Nhu cử hành hôn lễ sao? Mạch SanhTiêu nghe được tin tức của Nghiêm Trạm Thanh liền không muốn nghe nữa, nhưngTương Tư lại ghi tạc trong lòng. Duật Tôn vì sao lại bảo Sanh Tiêu đem đĩa CD đưatới khách sạn Thuận Thiên, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? " Chị, em có việcđi một chút sẽ trở lại, chị tự xem TV nha." Mạch Tương Tư thấy côxách túi chuẩn bị đi, vội khom lưng ôm lấy hai chân," SanhTiêu......" Thấy bộ dáng chị gái thếnày, cô sợ hãi kêu lên," Chị à, chị làm sao vậy?" " Chân của chị độtnhiên đau quá, có lé là chỗ lần trước bị phỏng nhiễm trùng, thật là khó chịu,Sanh Tiêu, em ra tiệm thuốc bên ngoài Hoàng Duệ Ấn Tượng mua cho chị lọ thuốcmỡ." " Chị, để em đưachị đi bệnh viện." " Không cần, khôngphải đau như lúc trước đâu, chính là chút vết thương ngoài da thôi, mau đi đi,đợi tí nữa còn phải đưa đồ cho Duật Tôn nữa." Sanh Tiêu nghe vậy, gậtgật đầu, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài. " Đưa đồ đây chịcầm hộ cho, mau đi đi." " Vâng" MạchSanh Tiêu đưa đĩa CD trong tay giao cho Tương Tư, đi nhanh ra cửa lớn của HoàngDuệ Ấn Tượng. Sanh Tiêu đi ra ngoài rồi trở về chỉ vỏn vẹn nửa giờ, mở cửa vàothì đã thấy Tương Tư đang xem TV, trên đùi vẫn ôm lấy tấm chăn mỏng như trước,"Chị, em bôi thuốc cho chị nhé”. Tương Tư nhận lấy lọthuốc mỡ," Không cần đâu, dì Hà lập tức sẽ quay lại thôi, với lại, hiệntại khá muộn rồi, em mau đi đi, không lên chậm trễ việc của Duật Tôn." Mạch Sanh Tiêu vội vộivàng vàng đi tới khách sạn Thuận Thiên, lúc này mới phát hiện ngay tại cửa ravào bày ảnh cưới của Nghiêm Trạm Thanh, một đôi tuy trai tài gái sắc, nhưng đôimắt thâm trầm của chú rể cũng không nhìn tân nương, mà dường như xuyên qua hìnhảnh nhìn trên khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu. Đáy lòng Mạch Sanh Tiêu xoẹtqua chút đau đớn, ánh mắt vội vàng tránh đi, đi vào trong. Cô gọi điện thoại choDuật Tôn, y bảo cô trực tiếp cầm vào, còn nói cho Sanh Tiêu số lô ghế. Mạch Sanh Tiêu tìm mộtlúc, mới tìm được nơi Duật Tôn nói, cô dè dặt bước vào, bên trong nguyên lai làlễ đường lộng lẫy, hẳn sẽ khiến các tân khách cảm thấy say sưa, trên thảm đỏkhắp nơi đều là cánh hoa hồng đã bị dẫm nát, hiển nhiên, hôn lễ đã cử hành xongrồi. Sanh Tiêu nhìn qua cáchđó không xa giật mình thấy màn ảnh rộng đang truyền trực tiếp hình ảnh buổi lễkết hôn. Cô đang xoay mình thì bên hông bỗng bị một bàn tay nắm lấy, vừa muốnquay đầu lại, cả người đã bị Duật Tôn kéo về phía trước. " Để tôi lấy rađã." Mạch Sanh Tiêu cầm trong tay đĩa CD," Là cái gì vậy, vì sao phảibảo tôi đem đến đây?" Cô vẫn cho rằng Duật Tôncũng không phải tới tham gia hôn lễ, y đã mang theo cô đi qua thảm đỏ, đi vàotiệc rượu tới trước mặt hai người," Cậu Nghiêm." Mạch Sanh Tiêu cũngkhông nghĩ sẽ lại gặp mặt trong trường hợp xấu hổ thế này, cô vội vàng vùi đầu,bên hông lại bị Duật Tôn vỗ vỗ," Chúng tôi chúc mừng cậu ." Nghiêm Trạm Thanh trôngthấy Sanh Tiêu cúi đầu, đầu ngón tay hắn nắm chặt ly rượu trong suốt, Tô Nhuvươn tay khoác khuỷu tay Nghiêm Trạm Thanh, trên cổ tay, vết sẹo màu hồng nhạtcàng lộ ra rõ ràng," Trạm Thanh." " Sanh Tiêu, đưaquà tặng cho cậu ấy đi." Bên hông Mạch Sanh Tiêubị xiết chặt, cô kinh ngạc ngẩng đầu," Quà tặng nào?" Cô đi khỏi nhàcũng không có chuẩn bị gì cả nha. Duật Tôn nhận lấy đĩa CDtrong tay Sanh Tiêu, đưa cho Nghiêm Trạm Thanh," Mau nhìn xem đây là tôicố ý tặng cho cậu đấy." Trong lòng Mạch SanhTiêu đột nhiên hoảng hốt, cảm giác bất an lập tức ngập tràn, cô thậm chí xúcđộng muốn đoạt lấy đĩa CD, Tô Nhu thấy thế, nhanh tay đã đoạt mất đĩa CD, giaocho phù dâu bên cạnh," Để xem là quà tặng gì nào." Nghiêm Trạm Thanh nhíumày, muốn cầm lấy đĩa CD, Tô Nhu lại nghiêng người ngăn trước mặt hắn, miễncưỡng cười vui nhìn về phía Sanh Tiêu," Mạch tiểu thư, cô không ngạichứ?" Mạch Sanh Tiêu lúc này,chỉ có thể lắc đầu. Trên màn hình lớn đangphát ảnh kết hôn của cô dâu chú rể đột nhiên bị thay thế, mí mắt Sanh Tiêu nhảylên, cảm giác bất an càng lớn, bên cạnh, bàn tay của Duật Tôn đã nắm lấy bàntay nhỏ bé của cô, khẽ mỉm cười, bày ra vẻ mặt như đang xem kịch vui, nụ cườità mị không hề có hảo ý. Màn hình lớn rung rungvài cái, ngay khi Sanh Tiêu đang khẩn trương thì hình ảnh đột nhiên xuất hiện,hai mắt cô trợn tròn, lo lắng trong lòng cũng theo đó mà được gỡ bỏ, nguyên laichỉ là mấy hình mẫu trong máy vi tính mà thôi, hình ảnh biển mênh mông với bầutrời xanh thẳm. Đây là trò đùa dai gìchứ. Mạch Sanh tiêu thở phào nhẹ nhõm. Tay phải cô đã bị nắmlấy, Duật Tôn dùng sức rất mạnh, bàn tay cô bị bóp chặt, từng khớp xương ma sátvào nhau vô cùng đau đớn. " Đâylà......" Tô Nhu đầy mặt nghi hoặc. Sắc mặt Duật Tôn táinhợt, ánh mắt không ngừng che dấu sự nham hiểm, Nghiêm Trạm Thanh đương nhiênsẽ không ngốc đến mức cho rằng Duật Tôn sẽ cầm mấy hình ảnh giải trí đến tặngcho hắn, giải thích duy nhất, chính là đĩa CD bị người khác thay đổi. Ánh mắt hắn lóe sáng,thần sắc kích động nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu. Duật Tôn chỉ là lạnhlùng giật ra khóe miệng, hắn dắt Sanh Tiêu tay đi ra ngoài, Mạch Sanh Tiêukhông hiểu chuyện gì đã bị Duật Tôn lôi một mạch đi ra ngoài, cô chạy quá mau,thở hồng hộc," Buông ra, anh làm cái gì vậy?” " Đĩa CD ởđâu?" Tay Mạch Sanh Tiêu đangđánh lên người y đột nhiên dừng lại, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn," Đĩa CDnào, không phải anh đã đưa cho bọn họ rồi sao?" " Đừng có giả vờvới tôi." Bàn tay Duật Tôn chụp tới, giam cầm cô trong ngực," MạchSanh Tiêu, đĩa CD đó là tôi làm ra, ngoại trừ tôi không có ai biết nó đặt ởđâu, chẳng lẽ bên trong nội dung là gì, tôi còn không rõ sao?" " Nội dung làgì?" Hai tay Sanh Tiêu đẩy trước ngực y," Duật Tôn, anh lại muốn chơitrò gì nữa?" " Em giả vờ một lầnnữa xem!" Mạch Sanh Tiêu đầy mặtủy khuất," Tuỳ anh muốn nói thế nào cũng được, đây là đĩa CD trong phònglàm việc của anh, tôi không hề động qua." " Chỉ cần cãi làxong sao?" Duật Tôn kéo cô về phía y, Sanh Tiêu đã đã lâu chưa thấy y tứcgiận như vậy, cô bắt đầu giãy dụa, hai cái chân trên mặt đất không ngừng loạnđạp," Tôi nói rồi, không phải tôi!" Duật Tôn trở tay đem côáp lên thành xe," Vậy em nói xem là ai làm?" Mạch Sanh Tiêu nhớ tới,tiếp xúc qua đĩa CD này chỉ có chị gái cô, có thể cả thế giới không tin...nhưngđúng là có khả năng nhất chỉ có Tương Tư, nếu muốn đem đổi đĩa CD, nhất địnhphải tiếp xúc với máy tính trên tầng hai, chân của chị cô dù có dựa vào gậychống đứng lên vẫn khó khăn, làm sao có thể đem nội dung đĩa CD xoá đi thaybằng thứ khác chứ?" Tôi không biết, hay là chính anh nhớ lầm rồi." " Mạch Sanh Tiêu,em biết bên trong là gì không?" Duật Tôn đè người xuống, dán chặt sau lưngSanh Tiêu. Cô dĩ nhiên không biết,mới bỗng dưng chịu nỗi oan uổng này. " Bên trong, là căncứ chính xác việc tham ô mấy năm qua của cha Nghiêm Trạm Thanh, có bản tườngtrình của nhân chứng, còn có tài khoản vàng của ông ta ở nước ngoài, Mạch SanhTiêu, em thật là muốn giúp hắn đi." Bên má Sanh Tiêu bị đèlên thành xe lạnh như băng, cô nghe xong, chỉ cảm thấy lạnh cả người, khi đạinão kịp phản ứng thì trên mặt y đã lộ ra phẫn nộ. Cô dùng sức vung tay ra, đơngiản chỉ tránh khỏi tay Duật Tôn" Anh......" Cô thực tức giận, sửngsốt không đem câu nói kế tiếp nói ra. " Tôi như thếnào?" Duật Tôn cười khơi mào. " Anh biết rõ đĩaCD như vậy trình chiếu trước công chúng, sẽ có hậu quả như thế nào mà anh cònđể cho tôi tự tay đưa cho Nghiêm Trạm Thanh, Anh...... Anh......" " Tôi đúng là muốnnhư vậy đấy, em có thể làm gì tôi?" Duật Tôn vươn tay, kéo cô đến trướcmặt mình," Đau lòng sao? Tôi bất quá chính lànghĩ chơi đùa một chút, hắn không phải cho em hết hi vọng sao? Em cũng làm chohắn chết tâm một lần, coi như hoà nhau." Sanh Tiêu biết rõ tronglòng của y tính cái gì, cô xoay người bước đi, lại bị Duật Tôn nắm cổ tay kéotrở về," Đĩa CD ở đâu?" " Tôi thật sự khôngbiết." Mạch Sanh Tiêu kiên định, khẳng định là y nhầm rồi. Duật Tôn cúi đầu ngắmkhuôn mặt của cô, Sanh Tiêu hiển nhiên không giống như là đang nói dối, hơnnữa, Duật Tôn dù sao cũng là người từng trải, tự nhiên cũng có thể suy đoán ravài phần. Nếu cô thật phát hiện nội dung đĩa CD đó, dù có xoá đí, cũng khôngngốc nghếch đến mức đi tới khách sạn Thuận Thiên. Y theo tính tình MạchSanh Tiêu, sẽ hủy đĩa CD rồi vụng trộm chạy trốn đi. Chính là, nơi để đĩa CDcó chắc chỉ có y và Sanh Tiêu biết rõ không?," Đĩa CD còn qua ai tay ainữa không?" Mạch Sanh Tiêu nhớ tớilúc mua thuốc cho Tương Tư, nhưng Duật Tôn vốn là đối chị cô không có hảo cảm,nếu để y biết, phỏng chừng càng muốn giận lây sang chị cô mất," Không cóđâu, em lấy xong trực tiếp chạy đến chỗ anh luôn." Con ngươi Duật Tôn cựcnhanh bắt được biểu hiện mất tự nhiên trên mặt Sanh Tiêu, đáy mắt y có chútrung động nhưng cũng không có nói gì, chỉ là nhếch lên môi mỏng. Nghiêm Trạm Thanh thậtvất vả thoát khỏi Tô Nhu, đuổi tới nơi thì Duật Tôn mang theo Sanh Tiêu vừa láixe rời đi, hắn đi bộ đuổi theo thì cỗ xe thể thao sang trọng đã không thấy bóngdáng. Hắn ảo não nện một quyềnở trong không khí, lễ phục xộc xệch, lồng ngực không ngừng phập phồng. Sanh Tiêu nhìn qua lớpkính phía sau nhìn thấy thân ảnh Nghiêm Trạm Thanh đuổi theo, hai mắt cô nhìnvào chằm chằm bóng dáng ngày càng nhỏ dần, thẳng đến bị kéo thành một điểm trònrồi biến mất trong mắt cô vẫn nhìn theo. Cô cùng Nghiêm TrạmThanh đã đi xa như vậy, càng là quay đầu lại, càng phát hiện khoảng cách giữahọ mới sâu làm sao. Mạch Sanh Tiêu mở lớnhai mắt, khuôn mặt bất động hướng ngoài cửa sổ. " TrạmThanh......" Tô Nhu không thấy được hắn, đuổi theo ra đến nơi quả nhiênthấy hắn tại đây. Nghiêm Trạm Thanh mộtthân diện Âu phục cắt may tỉ mỉ trắng tinh, tay phải hắn cứng ngắc đem hoa càitừ trong túi móc ra, mùi thơm của hoa kích thích hắn khiến cánh mũi hắn có chútmỏi nhừ. Nghiêm Trạm Thanh đem hoa vứt trên mặt đất, xoay người đi đến cửa chínhkhách sạn. Bông hồng đỏ đã bị gẫyđôi. Trong hốc mắt Tô Nhuchứa đầy nước mắt, tình yêu của cô, chẳng lẽ cũng là sai lầm rồi sao? Cô tangồi xổm người xuống nhặt bông hoa trong lòng bàn tay, đứng dậy đuổitheo," Trạm Thanh, có phải anh không muốn cùng em kết hôn?" Nghiêm Trạm Thanh thấycô ta ngăn trước mặt, đành phải dừng bước," Tô Nhu, em hỏi như vậy có ýgì?" " Dù là anh cókhông muốn thế nào đi nữa, đối với anh hôm nay em vẫn cô dâu của anh, coi nhưlà diễn trò đi, anh cũng không thể vứt bỏ em trên đường, Trạm Thanh, em cũng sẽđau lòng......" Nghiêm Trạm Thanh đi quasát bên người, cánh tay Tô Nhu bị hắn nhẹ nhàng va chạm, cánh hoa trong tay rơixuống chân, lả tả thành từng mảnh. Nghiêm Trạm Thanh đi vàođại sảnh, điện thoại trong túi quần chợt vang lên. Hắn thấy dãy số lạ, cũngkhông do dự, liền bắt máy." A lô?" " Cậu Nghiêm à, hômnay cậu phải cám ơn tôi đó." Nghiêm Trạm Thanh vừanghe thấy tiếng người cũng không quen thuộc, nghĩ là cô bạn gái nào đó kia đùadai mà thôi," Cô là ai? Tôi không rảnh mà tiếp chuyện cô đâu." Nóixong, liền muốn ngắt điện thoại. " Tôi là Mạch TươngTư." Nghiêm Trạm Thanh suymột lúc, mới nhớ ra chị gái Sanh Tiêu tên là Mạch Tương Tư, hắn khó giấu đượcgiật mình," Làm sao chị biết điện thoại của tôi?" " Tôi tìm trên điệnthoại của Sanh Tiêu" Mạch Tương Tư tránh ở trong phòng, dì Hà thì đang bậnviệc ở phòng bếp," Cậu không muốn biết, bên trong đĩa CD mừng đám cướiDuật Tôn bảo Sanh Tiêu lấy ra, đến tột cùng là nội dung là gì sao?" Sắc mặt Nghiêm TrạmThanh trầm xuống," Là cái gì?" " Là căn cứ chínhxác việc tham ô của cha cậu" Mạch Tương Tư hạ giọng," Cho nên, cậuphải cảm ơn tôi, là tôi đã đem nội dung bên trong thay đổi, nếu không, trướccông chúng cha cậu sớm đã bị bắt đi thẩm tra rồi." " Chị làm sao cóthể biết rõ nhiều như vậy?" “Việc này không cần cậuquan tâm" Mạch Tương Tư dự liệu Duật Tôn cùng Sanh Tiêu sẽ không trở vềvào lúc này," Tôi nghĩ, trên tay Duật Tôn hẳn là không chỉ có một phần đĩaCD này, cho nên, tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở cậu." " Chuyện này SanhTiêu biết không?" " Cậu muốn hỏi,Sanh Tiêu có biết rõ đĩa nội dung CD không hả?" Mạch Tương Tư cụp mắtxuống, cô ta suy nghĩ một lúc, lúc này mới mở miệng," Em ấy không biếtđâu, Duật Tôn chính là muốn mượn tay của em ấy để đối phó với cậu, em gái tôithật là ngốc mà." Nghiêm Trạm Thanh nghevậy, trong lồng ngực thở phào một hơi rồi đột nhiên thư giãn hẳn. " Chuyện này, tôihi vọng cậu không cần phải nói cho người khác biết, tôi biết rõ Sanh Tiêu thíchcậu, em ấy tự nhiên cũng không hi vọng cậu gặp chuyện không may. Chỉlà......" Tôi không nghĩ để em ý khó xử giữa tôi với Duật Tôn, tôi gọiđiện thoại cho cậu, không có ý khác, chính là nhắc nhở cậu phải chú ý." Nghiêm Trạm Thanh dĩnhiên cũng sẽ không ngốc đến mức nói cho Duật Tôn là Mạch Tương Tư đã thay đổiđĩa CD. Tương Tư gập điện thoạilại, cô ta không để lại dấu vết mà dương lên khóe mắt, lấy thảm trên giường cheở đầu gối xong liền đẩy xe lăn đi ra ngoài. Nghiêm Trạm Thanh nắmtrong tay ở điện thoại, xem ra, Duật Tôn là muốn kéo ngã cha hắn trước rồi sauđó mới đối phó với hắn. Nghiêm Trạm Thanh từtrước đến nay không quan tâm chuyện của cha hắn, hắn cũng có Công ty riêng củamình. Hắn chỉ biết là, cha hắn quan hệ cũng không ít, nếu muốn nói ông Nghiêmphụ tham ô, hắn cũng không thấy có gì kỳ quái, thời thế bây giờ, còn có thể tintrên đời còn có mấy quan thanh liêm chứ? Chỉ là, những sự việcnày thường không được nói tới nhưng một khi chứng cớ hình thành, con đường làmquan nhiều năm trải thuận lợi như vậy của ông Nghiêm sẽ bị huỷ. Năm ngón tay Nghiêm TrạmThanh khép chặt lại, hắn và Duật Tôn, vốn chính là ở hai bờ đối lập, chỉ đợixem ai ra tay nhanh hơn! Hai người trở lại HoàngDuệ Ấn Tượng, dì Hà đã làm xong cơm tối đang cùng Mạch Tương Tư chuẩn bị ăncơm, nhìn thấy hai người bước vào, dì Hà vội đứng dậy," Duật thiếu, Mạchtiểu thư, hai người đã về." " Dì Hà , xới cơmcơm đi." " Hảo." dì Hàđi về hướng phòng bếp, may mắn sao hôm nay bà lại chuẩn bị nhiều thức ăn hơn.Duật thiếu không phải hôm nay đi tham gia tiệc cưới sao? Mạch Sanh Tiêu ngồixuống bên cạnh Tương Tư. Duật Tôn vắt một chân,ánh mắt nhìn thẳng vào Tương Tư," Tôi hôm nay bảo Sanh Tiêu mang cho chútđồ, chính là không biết đã bị ai đó đánh tráo." Tay phải Mạch Tương Tưcầm chiếc đũa bỗng nắm thật chặt, sắc mặt vẫn trấn định," Có phải là đĩaCD không? Có phải không, nhà này cũng không hề có người lạ mà." " Thật không?" Duật Tôn lạnh nhạt mởmiệng, một đôi mắt u ám như hổ báo hung ác quét qua, Mạch Tương Tư cố mởmiệng," Không phải là anh hoài nghi tôi chứ?" " Làm sao cóthể," Duật Tôn nhếch khóe miệng cười theo động tác của Tương Tư,"Không phải hai chân cô tàn tật sao, muốn cũng không thể đứng dậy được." Mạch Sanh Tiêu nghe vậy,sắc mặt trầm xuống," Duật Tôn, anh......" Y biết rõ nàng muốn nóicái gì, Duật Tôn đã chặn lời của Sanh Tiêu," Ví của tôi đặt ở trên tủ đầugiường ngủ, em giúp tôi lấy xuống đây." Mạch Sanh Tiêu đứng dậy,người đàn ông này, không phải chân rất dài sao, sao còn phải sai cô đi chứ. Duật Tôn thấy thân ảnhSanh Tiêu biến mất trên cầu thang, lúc này y mới đứng dậy đi về hướng Tương Tư,hai tay của y phụ giúp đẩy xe lăn rời đi bàn ăn, Mạch Tương Tư nắm chặt hai nắmđấm, không khỏi một hồi khẩn trương. Duật Tôn đi vài bước,liền hai tay ra sức đẩy xe lăn, phía trước chính là cột nhà kiểu La Mã, trừ phiMạch Tương Tư đứng lên, không thì chắc chắn có cảnh đầu rơi máu chảy. Sanh Tiêu cầm đồ đixuống, chứng kiến đúng cảnh đầy nguy hiểm này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]